Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Là anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, một người cha, tất cả đều là tại anh, tội ác tày trời này đều là do anh tự tay tạo nên, em với con đều vô tội.’  

 

Thế nhưng anh còn tư cách gì để nói mấy lời này?  

 

Anh bây giờ thực sự không xứng đáng nhận được sự tha thứ của cô, càng không xứng cầu xin cô ở lại.  

 

Con?  

 

Bây giờ từ con này hệt như vô vàn cây kim cắm sâu vào trong tim anh, như thể vạn tiễn xuyên tâm, đừng nói là Nam Khuê không tha thứ cho anh, chính anh cũng không tha thứ được cho mình.  

 

“Xin lỗi em Khuê Khuê, anh biết anh bây giờ nói gì cũng không có tác dụng nữa, em không muốn nghe anh sám hối, cũng không muốn nghe anh lải nhải mấy lời áy náy.”  

 

“Nhưng mà….” Giọng nói Lục Kiến Thành run run, đau khổ nói: “Nếu như anh biết tất cả là sự thật, anh nhất định sẽ không mặc kệ hai mẹ con, nếu như lúc trước anh làm tổn thương em, anh xin thu hồi tất cả những lời mà anh đã nói, anh rất mong chờ đứa bé này, anh cũng trông chờ con đến với chúng ta.”  

 

“Trong lòng anh, con không phải là đồ phiền phức, là mối tai họa, mà là một sự sống mới, là vui sướng, là niềm hạnh phúc. Còn em, anh đối với em không chỉ có trách nhiệm, còn có…”   

 

Yêu.  

 

Còn một từ cuối cùng, Lục Kiến Thành im lặng.  

 

Anh bây giờ làm gì còn tư cách để nói với cô từ kia chứ.  

 

Anh làm gì còn mặt mũi nào nói yêu cô.  

 

Anh đã làm cô thương tổn đầy mình, làm cho cô tâm nguội như tro tàn, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng ư?  

 

Lần này là anh không xứng.  

 

Nam Khuê nghe xong mấy lời anh nói, lại càng khóc lớn hơn, nếu như anh sớm nói mấy lời này với cô thì tốt biết bao.  

 

“Con ơi, con nghe thấy không, cha con nói là không ghét con, biết được sự tồn tại của con cũng rất vui vẻ, còn chờ mong con ra đời nữa kìa, nếu mà con nghe được thì nhất định sẽ rất vui đúng không.”  

 

Thế nhưng mấy lời này đứa bé đã không thể nghe được nữa rồi.  

 

Người ta đều nói “gương vỡ khó lành”, “nước đã đổ đi thì không trở về được”, nhưng mà, sinh mệnh đã mất đi còn có thể trở về được không?  

 

Con của bọn họ, không về được nữa rồi.  

 

Cảm xúc lại trào dâng lần nữa.  

 

Đầu Nam Khuê choáng váng, người lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.  

 

May mà Lục Kiến Thành nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, ôm cô vào lòng.  

 

“Để anh bế em đi lên nghỉ ngơi một chút.” Lục Kiến Thành nói.  

 

Cả người thật sự đã mệt mỏi đến cực hạn, hơn nữa cô đúng là không chịu nổi được nữa, Nam Khuê cũng không từ chối.  

 

Vào đến phòng ngủ, Lục Kiến Thành ôm cô đặt lên trên giường, lấy thêm hai cái gối cho cô tựa vào, lại đem một cốc nước ấm đến.  

 

Uống xong cốc nước, Nam Khuê đã dễ chịu hơn một chút, không còn khó chịu như vừa rồi nữa.  

 

Giữa hai người lại rơi vào im lặng.  

 

Không gian yên tĩnh bao trùm lên cả hai.  

 

“Nếu em mệt rồi thì ngủ một giấc đi.”  

 

“Ừ”. Nam Khuê gật đầu.  

 

Có lẽ là do cơ thể quá mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.  

 

Lục Kiến Thành vẫn không ra ngoài, anh đứng ở ngoài ban công đang có gió lạnh thổi, trong tay cầm lên điếu thuốc, có lúc bị gió thổi tắt đi, lúc lại hút mạnh một hơi rồi lại nhả khói ra.   

 

Thế nhưng khói thuốc nhả ra, sao lại nhả luôn cả sự u sầu trong lòng anh.  

 

Từ trước đến giờ anh chưa từng khó chịu như bây giờ, hận không thể đâm cho mình mấy nhát.  

 

Vạn tiễn xuyên tâm chắc cũng chỉ như thế mà thôi.  

 

Điếu thuốc trong tay đã cháy gần đến tay, tàn thuốc rơi xuống, cơn đau khi bị bỏng kéo anh trở lại.  

 

Nam Khuê tỉnh dậy, anh đi tới, từng bước từng bước đi về phía cô, nếu như có thể, anh hy vọng con đường này dài thêm một chút, dài thêm nhiều chút cũng được, cho dù không thể đi được đến bên cạnh cô, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm cô cũng tốt, anh cũng thỏa mãn rồi.  

 

Thế nhưng đường có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có điểm kết thúc.  

 

Cho dù có không bằng lòng đi chăng nữa, cuối cùng anh vẫn đi tới và dừng lại bên cạnh giường.  

 

“Khuê Khuê…” anh mở miệng, trong lòng tràn đầy chua chát.  

 

“Anh nghĩ xong chưa?”  



Nam Khuê nhìn anh, hỏi anh một cách đầy kiên quyết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK