Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Mạc Hàn đóng máy tính lại, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: "Hiểu Tinh quả thực có chút bốc đồng. Về phần những lời cô ấy đã nói, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô."  

 

"Anh thay cô ta? Anh lấy tư cách gì thay cho cô ta? Vị hôn phu?" Nam Khuê nhịn không được mà chất vấn.  

 

"Thế nhưng Cố Mạc Hàn, anh tìm hiểu rõ đi, anh không phải là vị hôn phu của Chu Hiểu Tinh, anh là chồng của em, cho nên anh dựa vào cái gì mà thay mặt cô ta chứ?"  

 

"Cô Nam Khuê, trước khi tôi vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, xin thứ lỗi cho tôi rất khó có thể tin lời của cô, cũng rất khó tin mối quan hệ giữa chúng ta."  

 

Lời của Cố Mạc Hàn có vẻ bình tĩnh nhưng lại vô tình.  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

Nam Khuê xoay người, cô đưa tay và lén lau nước mắt.  

 

Nhưng rất nhanh sau đó, cô quay lại, lạnh lùng nói: "Được thôi, mặc kệ anh tin hay không, bây giờ anh đã thua, dựa theo thỏa thuận của chúng ta, anh sẽ phải ở đây ba ngày ba đêm."  

 

"Trừ phi có sự cho phép của em, nếu không trong ba ngày tới không được phép ra ngoài."  

 

Cố Mạc Hàn cau mày.  

 

Thế nhưng Trần Tranh đã đóng cửa lại.  

 

Nam Khuê nhìn thời gian trên điện thoại, bình tĩnh lên tiếng: "Bây giờ là chiều thứ hai, ba ngày sau, hai giờ chiều em sẽ để anh rời đi như đã hứa, anh yên tâm, em sẽ không giữ anh thêm một giây một phút nào."  

 

"Hy vọng cô nói được thì làm được."  

 

Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Nam Khuê lên lầu nghỉ trưa.  

 

Trần Tranh cùng đi theo lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của Nam Khuê, anh ta rất lo lắng.  

 

"Thiếu phu nhân, cách này có thực sự khả thi không?"  

 

"Không biết nữa, có thể có hiệu quả, hoặc có thể chỉ là  suy nghĩ mơ mộng của tôi, đến cuối mọi thứ đều là công dã tràng."  

 

"Thiếu phu nhân, theo tôi, hay là để tôi trực tiếp tìm vài người trói thiếu gia về, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người phụ nữ kia, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh cô là được rồi không phải sao?"  

 

"Trần Tranh, anh có biết không? Tôi cũng đã từng nghĩ tới như những gì anh nói, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ, cho dù anh ấy cả đời cũng không thể khôi phục trí nhớ, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh tôi như vậy là đủ rồi."  

 

"Thế nhưng…" Nam Khuê cười khổ: "Con người rất kỳ lạ, khi anh đã từng hưởng thụ được cảm giác có ai đó dịu dàng yêu, hưởng thụ được tất cả sự che chở, thương yêu và chiều chuộng của người ấy, anh sẽ không cách nào chịu đựng được dáng vẻ lạnh lùng của người ấy dành cho mình."  

 

"Thứ tôi muốn là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành yêu tôi, thương tôi, cưng chiều tôi và coi tôi là vợ của anh ấy, chứ không phải là ở bên cạnh tôi, một cái xác không hồn."  

 

"Thay vì vậy, chi bằng tôi thả cho anh ấy được tự do."  

 

Sau khi nghỉ trưa một giấc, Nam Khuê kê một loạt thực đơn cho buổi tối.  

 

Bên trên đều là tất cả những món mà cô thích ăn, và cũng đều là món sở trường của Lục Kiến Thành.  

 

"Sao vậy?"  

 

Thấy anh đang cau mày nhìn thực đơn, Nam Khuê liền hỏi.  

 

“Những món ăn này của cô đều không phải món ở đây, tôi không biết làm.” Cố Mạc Hàn nói.  

 

"Không, anh biết làm."  

 

Ngay lập tức, Nam Khuê lật cuốn album ảnh ra, đưa cho Cố Mạc Hàn xem một bàn đồ ăn ngon trong tấm hình.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK