Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không dám nhìn cô.

Cho nên anh chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, thậm chí trong lòng anh đã điên cuồng niệm tâm.

Tất cả đều chỉ vì muốn bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau đó ôm cô ngủ một giấc.

Ngủ một giấc thật ngon, anh đã cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng lúc Lục Kiến Thành đang tịnh tâm thì trong ngực anh đột nhiên có cảm giác ướt át ấm áp.

Lúc đầu anh không biết đó là gì.

Nhưng anh nhanh chóng biết được.

Là nước mắt.

Cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô gái trong ngực mình đang khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng đáng thương.

Khiến anh vô cùng đau lòng.

“Sao lại khóc?” Lúc này Lục Kiến Thành mới dịu dàng hỏi.

Nam Khuê làm ổ trong ngực anh, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mềm mại hỏi: “Kiến Thành, có phải anh tức giận rồi không?”

“Cô gái ngốc, sao anh lại tức giận chứ?”

“Vì…” Nam Khuê hít một hơi, nhẹ nhàng nói: “Vì từ khi anh nghe thấy em nói bà dì em đến, không…không thể cái đó, anh nhắm mắt lại không nói gì, cũng không để ý tới em.”

Lúc nghe thấy nguyên nhân, Lục Kiến Thành dở khóc dở cười.

Anh đưa tay lay nước mắt của Nam Khuê, đồng thời nhẹ nhàng giải thích: “Đồ ngốc, anh không dám nói chuyện với em, anh sợ anh sẽ không khống chế nổi bản thân.”

“Nhắm mắt lại vì anh phải cố gắng bình ổn tâm trạng của mình.”

“Em nghĩ anh là ai, biết em đang ở thời kì đặc biệt còn chỉ lo cho bản thân sao? Nếu thật sự như vậy thì anh quá cặn bã rồi.”

Nghe anh giải thích xong Nam Khuê mới cảm thấy yên tâm.

Cô từ từ nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của người nào đó, Lục Kiến Thành không khỏi buồn cười.

Cô ngủ thật dễ dàng, đúng là khổ cho anh.

Bây giờ anh vẫn còn liều mạng nhẫn nhịn.

Hôm sau là cuối tuần, hai người nhân cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

Nam Khuê vừa tỉnh lại đã thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình.

Nghĩ đến tất cả chuyện tối qua, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp.

Vốn dĩ còn tưởng rằng phải chờ thêm mấy ngày nữa anh mới về, không ngờ anh lại đột nhiên trở về, khiến cô vô cùng bất ngờ.

Nhưng người đã quay về.

Anh ăn sáng xong đã bắt đầu bận rộn.

Nam Khuê hiểu cho anh nên cũng không quấy rầy.

Chỉ thỉnh thoảng đi vào lấy cà phê cho anh.

Buổi chiều, lúc Nam Khuê vào đưa tách cà phê thứ ba, Lục Kiến Thành ngẩng đầu, đáy mắt đều là ý cười.

Anh đưa tay kéo Nam Khuê ngồi lên đùi mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cô Nam Khuê, em có biết đây là ly cà phê thứ mấy em mang vào cho anh không?”

“Ừm?”

Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như cô mang vào hơi nhiều thì phải.

Nhưng vì mỗi lần mang cà phê vào mới có thể quang minh chính đại nhìn anh, cho nên cô mới đưa thêm mấy lần.

Hơn nữa người nào đó cũng đâu có từ chối nha.

Cô đưa bao nhiêu tách thì anh nhận bấy nhiêu.

Lục Kiến Thành nhéo mũi cô: “Đồ ngốc, vì đó là cà phê em đưa, nếu như anh uống tiếp thì có lẽ tối nay sẽ không cần ngủ nữa.”

“Nhưng không ngủ thì có thể làm chuyện khác.”

Anh nói, Nam Khuê lập tức né tránh.

Ý cười của Lục Kiến Thành càng rõ hơn, anh biết ai đó đang hiểu lầm.

“Bên cạnh anh một ngày có phải chán lắm không?” Lục Kiến Thành hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK