Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy Nam Khuê trước mặt mình, Lục Kiến Thành hết sức ngạc nhiên và hài lòng.  

 

“Tổng giám đốc Lục hài lòng là tốt rồi, xin chia buồn với anh!”  

 

Sau đó, mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng.  

 

Ngoài “Nam Khuê”, trong phòng chỉ còn lại Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam.  

 

“Mọi việc đều chuẩn bị xong cả rồi, người của nhà tang lễ đang chờ phía dưới, đến giờ đi rồi.” Chu Tiễn Nam nói.  

 

Lúc này, Lục Kiến Thành không thể làm gì được nữa, nhưng anh thực sự không nỡ.  

 

Khuê Khuê của anh sắp rời xa anh rồi, sao anh có thể cam lòng đây?  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

“Tôi biết rồi.”  

 

“Mười phút, cho tôi thêm mười phút cuối nữa thôi.”  

 

“Mười phút sau, tôi nhất định đưa cô ấy xuống đó.”  

 

Lần này, Chu Tiễn Nam không hề ngăn cản.  

 

“Được, vậy tôi ở ngoài chờ anh.”  

 

Nói xong, anh ấy bước ra khỏi phòng.  

 

Lục Kiến Thành lúc này cần ở một mình, anh ấy hiểu.  

 

Trong phòng lúc này, chỉ còn lại mỗi Lục Kiến Thành và “Nam Khuê”.  

 

“Khuê Khuê, đừng sợ, dù đi đến đó, anh vẫn sẽ mãi ở bên em.”  

 

“Anh biết em sợ tối, không cần lo, anh sẽ bảo người bật hết đèn lên.”  

 

“Em biết không? Thời khắc này, anh thực sự mong rằng em hận anh, bởi vì bọn họ đều nói, nếu một người có quá nhiều hận thù, họ sẽ không tình nguyện uống chén canh Mạnh Bà, không nguyện ý đầu thai.”  

 

“Anh thực sự, thực sự rất sợ em sẽ quên mất anh, sợ em sẽ không bao giờ nhớ anh nữa.”  

 

“Khuê Khuê, cầu xin em, đừng quên anh, có được không?”  

 

Lục Kiến Thành nói, nước mắt bắt đầu rơi.  

 

Từng giọt, từng giọt đều nhỏ xuống khuôn mặt “Nam Khuê”.  

 

Thời khắc ấy, anh chỉ muốn người nằm trên giường có thể mở mắt, ôm lấy khuôn mặt đau khổ của anh và hỏi: “Kiến Thành, sao anh lại khóc?”  

 

Sau đó, anh sẽ hạnh phúc lau hết nước mắt, mỉm cười nói: “Không khóc, không khóc nữa!”  

 

Thế nhưng, anh cứ đợi, cứ đợi mãi!  

 

Đợi thế nào cũng không đợi được cô tỉnh lại.  



Cô cứ như vậy, mãi mãi nhắm mắt nằm yên ở đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK