Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh yêu em.” Đột nhiên Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê cũng không ngờ được anh sẽ bất ngờ tỏ tình như vậy, cô sững người ra một lát, trợn tròn mắt lên. Sau đó cô quay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đen của anh.

Không biết vì sao rõ ràng hai người đỡ gỡ bỏ hiểu nhầm, cũng đã có tiếp xúc da thịt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy giữa hàng lông mày anh vẫn bị bao phủ bởi một lớp ưu phiền.

Nhàn nhạt không nói rõ ra được cảm giác, lại giống như một cái bóng.

“Kiến Thành, anh không vui sao?” Nam Khuê vuốt má anh, nhẹ giọng hỏi.

“Sao lại hỏi thế?”

“Em cảm thấy hình như anh có chút không vui.”

“Đồ ngốc, là do em cảm nhận sai rồi, anh rất vui, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh đều vui.”

“Khuê Khuê…” đột nhiên Lục Kiến Thành lại gọi tên cô nữa.

“Vâng.” Nam Khuê gật đầu.

“Anh yêu em.” Anh nói.

Nam Khuê lại càng thấy kinh ngạc: “Hôm nay anh sao vậy? cứ luôn tỏ tình với em.”

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, chăm chú vuốt lòng bàn tay, đồng thời dịu dàng nói: “Chỉ là muốn nói với em, anh còn yêu em hơn tưởng tượng nhiều.” anh nói.

“Kiến Thành, vậy anh nghe kỹ đây, em cũng rất yêu anh.”

“Được, thế nên sau này không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không được rời bỏ anh.” Anh thừa dịp nắm lấy tay cô, để cô hứa hẹn.

Nam Khuê cười rồi gật đầu: “Được, em đồng ý với anh, sau này sẽ không rời xa anh nữa.”

“Ngủ đủ chưa, còn muốn ngủ thêm chút nữa không?”

Nam Khuê lắc đầu: “Thôi, còn ngủ thêm nữa là thành con heo nhỏ lười biếng rồi.”

“Không sao, heo lười anh cũng nuôi được.”

“Không, em mới không thèm làm heo lười!”

“Được, vậy heo lười à, chúng ta dậy thôi.”

“Hứ, em đã nói rồi, em không phải con heo lười.”

Hai người lúc này đều vui vẻ nhẹ nhõm. Nam Khuê cũng ngây thơ cho rằng hai người họ sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho đến một tháng sau, cô ngất xỉu rồi.

 


 

Lúc Nam Khuê tỉnh lại thì đang ở trong bệnh viện rồi. Bác sĩ khoa phụ sản nhìn cô cười: “Bác sĩ Nam, chúc mừng cô, cô mang thai rồi!”

“Cái gì?” Quả thật Nam Khuê không dám tin những gì mà mình nghe thấy.

“Cô… cô nhắc lại lần nữa đi, tôi thật sự mang thai rồi sao?”

Nam Khuê vui đến mức khoa tay múa chân, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

“Ừ, là sự thật, em bé đã được một tháng rồi, bây giờ đã có nhịp tim, đây là ảnh siêu âm, cô xem đi.”

“Được.” Nam Khuê đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy tờ giấy kia.

Khi nhìn thấy chấm nhỏ nhắn trên ảnh siêu âm, cô kích động không khống chế nổi mình. Nước mắt cô chảy dài từng giọt.

Bé con, thật là tốt, cô lại có em bé rồi. Chắc chắn là vì em bé ở trên trời không nỡ rời xa cô, thế nên mới tìm một khoảng thời gian quay trở lại bụng cô, để cô lại được làm mẹ bé lần nữa.

Nhất định là như thế.

Biết bao nhiêu ngày rồi, cứ đến nửa đêm, chỉ cần nghĩ về đứa con đã mất kia, Nam Khuê đều cực kỳ đau lòng.

Thế nhưng lúc này, cái tin mang thai đã xoa dịu đi mọi đau khổ và tự trách trong suốt thời gian qua.

“Bé con, cảm ơn con lại chọn mẹ, một lần nữa quay trở lại bụng mẹ, con yên tâm, lần này chắn chắn mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến con nữa.”

“Bé con, con lại đến tìm mẹ rồi, mẹ thật sự rất vui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK