Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay khi Lục Kiến Thành sắp tức giận, thân thể nhỏ bé mềm mại của cậu liền lăn qua lăn lại, và nhanh chóng hướng về phía bên kia của Nam Khuê, giơ hai tay ôm chặt lấy cô.  

 

Lần này, cả hai bên trái phải của Nam Khuê đều bị Lục Tư Mặc và Nam Niệm Khanh ôm cả.  

 

Cũng chẳng thèm chừa khoảng trống nào cho Lục Kiến Thành nữa.  

 

Nhìn thấy hai tên nhóc tỳ lần lượt chiếm đoạt vợ mình, mặt mày Lục Kiến Thành liền xanh mét hết cả.  

 

 

 

"Lục Tư Mặc, Nam Niệm Khanh." Lục Kiến Thành nhìn hai đứa nó và nói rất nghiêm túc: "Cha cho các con hai phút, mau chóng đứng dậy và rời khỏi vòng tay mẹ ngay lập tức."  

 

Tiểu Niệm Khanh bĩu môi, bướng bỉnh nói: "Không chịu đâu, con thích vòng tay của mẹ, mẹ thơm lắm. Con muốn ôm mẹ ngủ cơ."  

 

"Lục Tư Mặc, còn con?"  

 

Tiểu Tư Mặc ngấn nước mắt nhìn anh: "Cha thật không biết xấu hổ, cha đã già rồi, còn muốn cướp mẹ của chúng con đi."  

 

Lục Kiến Thành: "..."  

 

Rốt cuộc ai mới không biết xấu hổ đây?  

 

Rõ ràng là hai đứa nhóc này mới không biết xấu hổ, đều đã lớn thế này mà vẫn muốn ôm mẹ, bám riết lấy mẹ không buông. Còn anh ôm vợ mình ngủ mới đúng là lẽ thường chính đáng, không có gì đáng xấu hổ cả.  

 

“Cha nhắc lại, đây là vợ của cha, hai đứa mau tránh ra chỗ khác.” Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.  

 

Thế nhưng, hai bạn nhỏ vẫn cứ phớt lờ anh, hơn nữa còn siết tay ôm chặt lấy Nam Khuê.   

 

Lục Kiến Thành: Đám nhóc này, muốn đối đầu với cha phải không.  

 

Lấy trứng chọi đá, anh không tin bản thân không thể làm gì được hai cái đứa tiểu quỷ này.  

 

Cầm lấy điện thoại, Lục Kiến Thành gọi cho Vân Thư: "Mẹ, mẹ dậy chưa?"  

 

"Dậy rồi, có chuyện gì vậy?"  

 

"Vậy thì mau lên đón cháu trai về chơi cùng mẹ đi."  

 

Lục Kiến Thành nói xong liền cúp điện thoại.  

 

Hai đứa nhỏ đã sớm hiểu lời anh nói, chúng nhanh chóng ôm chặt lấy Nam Khuê: "Cha, chúng con sẽ không ra ngoài, chúng con muốn ở cùng mẹ, từ lúc về nhà tới giờ cha toàn chiếm lấy mẹ thôi, hứ"  

 

"Tất nhiên, ai bảo mẹ các con là vợ của cha làm chi."  

 

"Mẹ cũng là mẹ của chúng con."  

 

"Thế thì cũng vô dụng thôi. Trong suy nghĩ của mẹ các con, chồng là số một, còn các con là số hai."  

 

Lời nói vừa dứt, Lục Kiến Thành liền vươn tay túm lấy hai đứa tiểu quỷ trên giường.  

 

Cắp mỗi bên một đứa, anh nhanh chóng đưa hai đứa trẻ ra ngoài.  

 

Hai đứa trẻ cùng nhau giãy đạp loạn xạ.  

 

"Cha mau thả con ra, con muốn mẹ, cha bại hoại!"  

 

"Con không đi đâu, cha mau buông con ra."  

 

Lục Kiến Thành tự động bịt hai tai lại và hoàn toàn không thèm nghe hai đứa nhỏ la hét.   

 

Ngay khi cửa mở, hai đứa trẻ liền bị anh bỏ lại một mình trước cửa.  

 

Khi Vân Thư đi tới, hai đứa trẻ đang đứng trước cửa khóc thút thít, đôi vai bé nhỏ run lên rất đáng thương.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK