Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay khi Trần Tranh nói xong, Cố Mạc Hàn liền lao lên như một kẻ điên.  

 

Vừa mở cửa anh đã thấy Nam Khuê nằm trên chiếc giường rộng lớn, thân hình cô nhỏ bé nằm ở giữa như bị co lại thành một quả bóng.  

 

Khuôn mặt tái nhợt và trắng bệch dường như không còn chút máu, trông thấy cô như vậy tim anh như bị thứ gì đó nắm chặt rất đau.  

 

"Nam Khuê!"  

 

Cố Mạc Hàn tiến lại gần và nhẹ nhàng gọi tên cô.  

 

Nam Khuê chợt phản ứng lại khi nghe thấy giọng nói của anh.  

 

Cô cau mày và lắc đầu không ngừng.  

 

"Nam Khuê, tôi là Cố Mạc Hàn, tôi đến đây để gặp cô, cô nhất định phải cố gắng lên."  

 

Nhưng khi nghe thấy câu này, Nam Khuê liền đột nhiên yên lặng trở lại.  

 

Cố Mạc Hàn!?  

 

Đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng lại không phải là Kiến Thành của cô.  

 

Cố Mạc Hàn là chồng chưa cưới của người khác, hoàn toàn không phải của cô.  

 

"Cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?" Cố Mạc Hàn nhìn Trần Tranh, lo lắng hỏi.  

 

"Bị cảm lạnh."  

 

"Anh không mua thuốc cho cô ấy à? Chẳng phải anh luôn chăm sóc cho cô ấy sao? Sao lại khiến cô ấy bị bệnh chứ?"  

 

Trần Tranh nhìn anh, môi mỏng lạnh lùng nói: "Anh Cố, chẳng phải tất cả những loại bệnh đều là do sơ suất mà ra sao, nhưng cũng có những loại bệnh là do tâm bệnh mà ra."  

 

Cố Mạc Hàn cau mày: "Tâm bệnh gì? Anh mau nói rõ ràng cho tôi."  

 

"Anh Cố, anh thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy? Tôi nghĩ thiếu phu nhân đã nói rất rõ ràng với anh rằng tên của anh là Lục Kiến Thành, và vì bị mất trí nhớ, cho nên anh mới trở thành Cố Mạc Hàn."  

 

"Sau khi mất trí nhớ, anh không chỉ hoàn toàn quên đi thiếu phu nhân, mà còn quên cả đứa con của hai người, và tất cả những ký ức tốt đẹp giữa hai người."  

 

"Không chỉ có vậy, bây giờ anh còn có vị hôn thê như hoa như ngọc. Anh có biết, từ khi anh biến mất, hầu như cả ngày lẫn đêm thiếu phu nhân đều không ngủ được, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, từng ngày từng giờ đều chờ đợi anh, trông ngóng anh trở về."  

 

"Cuối cùng lại đợi đến mức thành ra như vậy, anh cũng đã tận mắt chứng kiến rồi đấy, cô ấy còn đang mang thai to như vậy."  

 

"Tất cả những thứ này đều là đòn chí mạng đối với thiếu phu nhân. Sở dĩ cô ấy hẹn ba ngày là hy vọng anh có thể khôi phục lại trí nhớ và nhớ ra mọi chuyện giữa hai người, nhưng anh vẫn không nhớ ra được, còn quyết tuyệt từ chối cô ấy."  

 

"Trên mặt thiếu phu nhân không nói gì nhưng trong lòng ngột ngạt đến mức không chịu nổi. Đó là lý do tại sao căn bệnh này lại ập đến dữ dội, đánh gục cô ấy chỉ trong tích tắc."  

 

Trần Tranh nói xong, Cố Mạc Hàn liền cúi đầu, hồi lâu vẫn không nói gì.  

 

Khi đôi mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt và bình tĩnh của cô, trái tim anh đau đớn như bị dao cắt.  

 

Cố Mạc Hàn biết rằng chính mình đã trầm luân mất rồi.  

 

"Nghe nói tâm bệnh cần phải có tâm dược trị bệnh, vì là lỗi của tôi, cho nên tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy bình phục."  

 

Trần Tranh nhìn anh, dùng giọng điệu chế nhạo và khinh thường: "Anh Cố, lúc này sao không nghĩ tới vị hôn thê của mình, anh không sợ vị hôn thê của anh sẽ ghen tị sao?"  

 

"Tôi biết rõ chừng mực của mình." Anh trả lời.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK