Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Những lời đó chỉ nói với một mình cô.  

 

Tại sao?  

 

Tại sao tất cả những lời đó anh đều dành cho Nam Khuê?  

 

Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trong mắt anh, trong lòng anh thực sự chỉ có một người phụ nữ đó sao?  

 

Kiến Thành, anh có biết anh tàn nhẫn lắm không?  

 

Anh thật sự rất tàn nhẫn, trong trận chiến sinh tử như vậy, rõ ràng là em cùng anh chiến đấu, tại sao anh chỉ nghĩ về một mình Nam Khuê?  

 

Giờ phút này, lòng hận thù dường như đã bóp nát lương tâm Phương Thanh Liên.  

 

Cô ta nắm chặt tay, trong mắt đều là vẻ thù hận.  

 

Chỉ là lúc đó, Lục Kiến Thành đã không nhìn thấy nữa.  

 

Anh nhắm hai mắt, cả người mệt mỏi đến cực hạn.  

 

Bên miệng lẩm bẩm, vẫn là cái tên quen thuộc kia: "Khuê Khuê, Khuê Khuê..."  

 

Nghe thấy cái tên này, Phương Thanh Liên lại càng căm ghét trong lòng.  

 

Gió cũng đang gào thét.  

 

Cả con phố dường như yên ắng trở lại.  

 

Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.  

 

Nam Khuê, tôi nói rồi, cho dù tôi có chết tôi cũng sẽ không để cô sống hạnh phúc.  

 

Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không nhường Kiến Thành cho cô.  

 

Siết chặt nắm tay, Phương Thanh Liên nhìn về phía Bàng Hải, ngay lập tức đưa ra một quyết định.  

 

Để giành chiến thắng, cô ta có thể trả mọi giá.  

 

Cũng có thể không tiếc bất cứ giá nào.  

 

Đêm lại càng chìm vào bể sâu vô tận.  

 

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang sự tĩnh lặng của đêm dài.  

 

Trong không khí hỗn tạp tiếng cười quỷ dị và những tiếng kêu không ngừng bên tai.  

 

Cả thành phố dường như chìm trong bóng tối tràn ngập bi thương.  

 

Nghe thấy những tiếng kêu đó, Lục Kiến Thành mở to hai mắt, hai tròng mắt đỏ tươi, tay anh nắm chặt, đau khổ kêu lên.  

 

Nhưng đều vô dụng.  

 

Anh muốn đứng dậy, nhưng hoàn cảnh không cho phép.  

 

Cơ thể anh chỉ có thể nằm xụi lơ trên mặt đất, không còn chút sức lực nào.  

 

Hết gậy này đến gậy khác lại rơi xuống người anh, máu tươi lại một lần nữa rơi đầy trên mặt đất.  

 

Đêm dài dày vò người ta.  

 

Đặc biệt đặc biệt tối.  

 

Cũng cực kỳ cực kỳ lạnh.  

 

Cho đến khi bình minh.  

 

Mặt trời dần dần nhô lên phía chân trời, có một tia sáng, cách đó không xa liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát.  

 

Đoàn người nhanh chóng tản ra như chim muông, dã thú.  

 

Trong không khí, mọi thứ hỗn tạp, tràn ngập những mùi nồng nặc.  

 

Khi Phương Thanh Liên nhìn thấy xe cảnh sát, cô ta không để ý gì nữa, lập tức bò qua.  



Luống cuống tay chân bế Lục Kiến Thành lên: “Kiến Thành, được cứu rồi, tạ ơn trời đất, chúng ta được cứu rồi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK