Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Huhu, con không thích chú ấy, con không thích chú ấy một chút nào cả.”  

 

Nam Khuê lập tức ôm chặt ấy tiểu Niệm Khanh, dịu dàng an ủi cậu bé.  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

Nhưng, tinh thần của Niệm Khanh vẫn vô cùng kích động.  

 

“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy đâu.”  

 

“Chú ấy xấu xa như vậy, vứt bỏ chúng ta năm năm, con còn thường xuyên nhìn thấy mẹ khóc nữa. Mẹ chăm sóc chúng con cực khổ như vậy, mệt mỏi như vậy, con thương mẹ lắm, con ghét chú ấy.”  

 

Tiểu Niệm Khanh càng nói lại khóc càng thương tâm hơn.  

 

Những giọt nước mặt trong veo chảy dài trên má cậu.  

 

Thân hình nhỏ bé khóc đến run lên.  

 

“Ghét chú ấy.”  

 

Cùng lúc đó, ba từ này như kim nhọn mà đâm thẳng vào lồng ngực của Lục Kiến Thành.  

 

Anh làm sao cũng không ngờ rằng sẽ nghe thấy ba từ này từ chính miệng con trai mình.  

 

Hoặc là anh đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.  

 

Lúc đó, Tư Mặc đã chấp nhận anh rất nhanh, thế nên anh vẫn luôn mặc định rằng Niệm Khanh cũng sẽ rất nhanh, thậm chí là vô cùng phấn khởi, vô cùng vui vẻ mà chấp nhận anh thôi.  

 

Nhưng, hiện thức khác xa với những gì mà anh tưởng tượng.  

 

Niệm Khanh không chỉ không muốn gặp anh mà thậm chí còn ghét bỏ anh nữa.  

 

Biểu cảm lúc này của Lục Kiến Thành muốn cay đắng bao nhiêu, muốn nặng trĩu bao nhiêu có bấy nhiêu.  

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy tiểu Niệm Khanh đang khóc rất thương tâm trong lòng Nam Khuê, anh lại càng đau lòng hơn.  

 

Tiến lên một bước, anh đau lòng mà duỗi tay ra, muốn sờ sờ đầu của tiểu Niệm Khanh, muốn an ủi cậu bé một chút, hoặc là ôm cậu một cái.  

 

Nhưng, anh chỉ vừa giơ tay lên, còn chưa kịp duỗi ra nữa thì tiểu Niệm Khanh đã dùng lực nép vào lòng của Nam Khuê, đồng thời nghẹn ngào nói: “Chú đừng đụng vào cháu, cháu muốn mẹ ôm, cháu không cần chú ôm.”  

 

“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy, chúng ta vào trong đi, được không?”  

 

Nam Khuê vô cùng khó xử.  

 

Một mặt cô đau lòng vì Niệm Khanh, một mặt khác lại đau lòng vì Kiến Thành.  

 

Đồng thời, cô cũng đã nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của bản thân.  

 

Nếu như không có sự chia ly năm năm này, họ vốn đã là một cặp cha con hạnh phúc nhất, yêu thương nhau nhất rồi. Nhưng giờ đây, Niệm Khanh lại vô cùng oán giận cha mình.  

 

Cô chỉ là mẹ, chỉ là người quan sát thôi đã thấy buồn như vậy rồi, Kiến Thành chắc chắn sẽ càng buồn hơn.  



Nhưng nghĩ đến bệnh tình của Niệm Khanh, không dám để cậu bé quá kích động nên Nam Khuê chỉ đành chiều ý cậu bé trước. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK