Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cô hỏi: "Em có chắc là không phải vì người đàn ông khác mà muốn li hôn với anh không?"  

 

Hơ, Nam Khuê không nói gì mà chỉ cười.  

 

Sao anh có thể nghĩ như vậy?  

 

"Cho nên, anh chỉ không cam lòng khi vật sở hữu của mình một ngày sẽ trở thành của người khác, Lục Kiến Thành, anh thấy đó, đấy chỉ là một loại chiếm hữu mà thôi."  

 

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ yêu cô.  

 

"Ăn cơm."  

 

Lục Kiến Thành cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng Nam Khuê, nhanh chóng chuyển chủ đề.  

 

Đáng chết, anh không muốn bàn chuyện li hôn với cô lúc này.  

 

“Tôi không muốn ăn.” Nam Khuê quay mặt sang một bên, không thèm liếc nhìn thứ trong bát.  

 

Cô kéo chăn lên, chui vào trong chăn, sau đó quấn chặt mình lại.  

 

"Nam Khuê..."  

 

Lục Kiến Thành kêu tên cô, giọng nói kìm nén sự tức giận.  

 

Anh đặt bát xuống, nâng chăn lên, xách Nam Khuê ra khỏi chăn: "Ăn cơm."  

 

"Tôi nói rồi, tôi không muốn ăn."  

 

Nam Khuê nói xong liền bước chân trần xuống giường.  

 

Có thể là do cô đi quá vội, đột nhiên chân bị trượt, cả người nhanh chóng ngã xuống đất.  

 

May là Lục Kiến Thành nhanh tay nhanh mắt, chạy đến đỡ được cô.  

 

“Anh buông tôi ra.” Nam Khuê không chút suy nghĩ mà đẩy anh ra, sau đó lại chui vào trong chăn.  

 

“Ra đây.” Lục Kiến Thành nhìn chiếc chăn trên giường nói.  

 

Nam Khuê nắm chặt chăn, không muốn để ý đến anh.  

 

Dựt qua dựt lại mấy cái, cũng không có ai chịu thua, không ai chịu buông ra.  

 

Cuối cùng, Lục Kiến Thành vẫy tay ra hiệu người hầu bưng một cái chén tới, anh ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó đứng dậy, một tay xốc chăn lên đem Nam Khuê xách ra khỏi chăn.  

 

"Lục Kiến Thành, tôi nói rồi, tôi không ..."  

 

Nam Khuê chưa kịp nói xong thì miệng nhỏ đã bị miệng Lục Kiến Thành chặn lại.  

 

Ngay sau đó, có thứ gì đó ngòn ngọt chui vào miệng cô.  

 

Sau khi phản ứng lại, Nam Khuê nhịn không được chửi ầm lên: "Đồ khốn."  

 

Điên rồi, anh còn chuốc đường cho cô uống, cô cảm thấy Lục Kiến Thành đúng là điên rồi, đây nhất định không phải là cách mà người bình thường có thể nghĩ ra.  

 

“Lục Kiến Thành, anh là đồ biến thái.” Nam Khuê tức giận, trừng mắt nhìn anh.  

 

Lục Kiến Thành lau khóe miệng, bình tĩnh nhìn cô: "Đã một ngày em không ăn cơm rồi, cơ thể không có dinh dưỡng, nếu em đã không chịu ăn, vậy anh chỉ có thể dùng cách này giúp em bồi bổ thôi."  

 

"Bây giờ, Nam Khuê, em chọn đi, em muốn tự ăn cơm hay để anh dùng cách này đút em ăn."  

 

“Đồ điên, anh là đồ điên.” Nam Khuê tức giận nói: “Tôi sẽ không chọn, tại sao tôi phải chọn chứ, tôi sẽ không chọn gì hết.”  

 

“Anh đi ra đi.” Nam Khuê vươn tay đẩy anh.  

 

Cô đẩy như vậy lại cho anh thêm cơ hội, anh dùng cánh tay kéo Nam Khuê vào lòng, uống thêm một ngụm nước đường rồi đưa tất cả vào miệng cô.  

 

"Không ..." Nam Khuê điên cuồng chống cự, nhưng vô ích, nước đường vẫn chảy đều vào bụng cô.  

 

Kế tiếp, Lục Kiến Thành dùng một tay túm lấy hai cánh tay cô, không cho cô vùng vẫy, tay còn lại bóp lấy cằm cô, đưa tất cả nước đường vào miệng cô.  

 

Một cốc nước đường đã được bón như vậy.  



Khi anh buông tay ra, Nam Khuê sụp đổ đến muốn khóc. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK