Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đó, Quý Dạ Bạch nhất thời dừng bước chân.

Thấy anh ta có hứng thú, Lục Minh Bác chủ động nói: “Xe của cha ở bên ngoài, đi cùng cha đi.”

Quý Dạ Bạch vẫn lạnh mặt, nhưng không từ chối nữa.

Lên xe, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, phải làm thế nào thì ông mới thả mẹ tôi ra? Đừng nói những lời cho có lệ với tôi, thứ tôi muốn là kết quả cuối cùng.”

Lục Minh Bác có chút bối rối.

Ông cau mày, một lúc lâu cũng không nói gì.

Quý Dạ Bạch hừ lạnh, vẻ mặt lạnh như băng nhìn ông: “Ha (cười khẩy)? Trái lại đã làm mới nhận thức của tôi, nhìn dáng vẻ của ông hoàn toàn không có ý định buông tha cho mẹ tôi.”

“Lục Minh Bác, ông nói sao lại có người bạc tình bạc nghĩa như ông? Mẹ tôi tốt xấu gì cũng là người của ông, bà ấy sinh con cho ông, toàn bộ tuổi trẻ, cả cuộc đời đều chôn vùi trên người ông.”

“Bây giờ bà ấy xảy ra chuyện, ông lại có thể lạnh lùng đến mức này? Ông vẫn còn trái tim chứ? Vân Thư là vợ ông, còn mẹ tôi chưa bao giờ hầu hạ ông sao? Từ trước đến nay tôi chưa từng có bất kỳ hy vọng xa vời nào đối với ông, nhưng ông có thể đối xử công bằng chút với mẹ con chúng tôi hay không.”

Quý Dạ Bạch gần như điên cuồng.

Gào thét xong, anh ta mở cửa xe, lúc bước ra ngoài đóng mạnh cửa.

“Nếu ông không nghĩ tới việc buông tha cho mẹ tôi, vậy giữa chúng ta cũng không có gì để nói.”

Quý Dạ Bạch xách vali sải bước đi về phía trước.

Lục Minh Bác lập tức lo lắng đuổi theo: “Dạ Bạch, con chờ một chút.”

“Mấy năm nay, không phải con vẫn luôn muốn biết giữa cha và mẹ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Con muốn biết tại sao cha không thích con không? Được rồi, hôm nay cha có thể nói cho con biết tất cả.”

Quý Dạ Bạch đang đi, cơ thể chợt cứng ngắc.

Thấy thế, Lục Minh Bác lập tức đuổi theo.

Những kỷ niệm xa xôi, dần dần tuôn ra.

“Sau khi cha và Vân Thư kết hôn vẫn luôn yêu thương, sau đó vì một số nguyên nhân, vợ chồng cha xuất hiện khoảng cách. Lúc này, là mẹ con dùng chút thủ đoạn, chủ động trèo lên giường cha.”

“Chuyện đó đối với cha vốn là một tai nạn, cha thậm chí còn không nhớ mình có thật sự chạm vào bà ấy hay không. Nhưng sau đó, bà ấy đột nhiên trở về, bà ấy nói đang mang thai và con được sinh ra.”

“Về sau, quan hệ giữa cha và Vân Thư vẫn giằng co không dứt, trong lòng cha vẫn luôn trách mẹ con, luôn cảm thấy là bà ấy phá hủy tình cảm vợ chồng của bọn ta, sau đó sự xuất hiện của con càng làm cho vết nứt giữa vợ chồng cha càng lúc càng lớn, không thể hàn gắn.”

“Cho nên, cha đối với mẹ con hai người tất nhiên không có sắc mặt tốt gì, thậm chí cảm thấy là hai người đã phá hủy cuộc sống của cha, phá hủy hết tất cả của cha.”

Mắt Quý Dạ Bạch đỏ hoe, vẻ mặt đau lòng nhìn ông: “Nhưng tôi vô tội, tôi đã làm sai cái gì chứ?”

“Tôi bị các người đưa đến thế giới này, lại bị các người tàn nhẫn vứt bỏ, các người đã từng nghĩ tới cảm nhận của một đứa trẻ là tôi chưa? Sai là sai, đừng bào chữa cho sự vô trách nhiệm của mình.”

“Ông có biết khi còn bé tôi đã lớn lên như thế nào không?”

Lục Minh Bác trầm mặc.

Quý Dạ Bạch nói rất đúng, mặc kệ ông có muốn thừa nhận hay không, anh ta đều là con trai của ông, là cốt nhục của ông.

Khi còn là một đứa trẻ, anh ta vô tội.

Anh ta không có cách nào để quyết định sự ra đời của chính mình, cũng không có cách nào để quyết định tại sao mình được sinh ra.

“Xin lỗi.”

Đột nhiên, Lục Minh Bác cúi người về phía Quý Dạ Bạch.

Giọng nói của ông rất nghiêm túc: “Là một người cha, cha thực sự xin lỗi con, cha chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha.”

“Hừ” Quý Dạ Bạch chỉ cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ông: “Bây giờ ông nói ba chữ này không cảm thấy đã muộn rồi sao?”

“Lục Minh Bác, tôi đã sớm không còn là đứa bé đáng thương năm đó, luôn hy vọng xa vời được yêu thương, tôi đã lớn rồi, tôi có thể tự mình mạnh mẽ, cho nên mấy thứ này tôi đã sớm không cần nữa rồi.”

Nói là nói như vậy, nhưng yết hầu của Quý Dạ Bạch nghẹn ngào khó chịu.

Anh ta xoay người, đưa lưng về phía Lục Minh Bác.

Rất nhiều thứ, đã muộn thì không bao giờ cần nữa.

“Ông biết không, khi tôi còn bé sao tôi tới đây không?” Sau một lúc im lặng, Quý Dạ Bạch đột nhiên lên tiếng.

“Nếu như con muốn nói, cha sẵn lòng lắng nghe.” Giọng nói của Lục Minh Bác hơi run rẩy.

Quý Dạ Bạch cảm thấy có đôi khi huyết thống quả thật là một thứ rất thần kỳ, giống như giờ phút này, rõ ràng anh ta căm ghét người trước mắt này, nhưng vẫn có thể cùng ông nói về những chuyện cũ đau khổ kia.

“Bà ngoại tôi tên là Quý Anh, khi còn bé, là bà ấy nuôi nấng tôi lớn lên, tôi cũng theo họ của bà ấy lấy tên là Quý Dạ Bạch, tôi vẫn cho rằng bà ấy là mẹ tôi, tôi là con trai của bà ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK