Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Lúc này Nam Khuê mới hài lòng.

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói: “Còn nữa, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được bỏ em lại một mình.”

“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thấy anh đồng ý nhanh như vậy, Nam Khuê không vui, cô cố ý dậm chân, nghiêm mặt nói: “Lục Kiến Thành, em đang nói nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, nếu như sau này anh bỏ một mình em lại, em sẽ không tha thứ cho anh.”

“Được, cô Nam Khuê, anh cũng vô cùng chăm chú.”

Làm sao bây giờ?

Anh đột nhiên cảm thấy người trong lòng bắt đầu dài dòng.

Nhưng ngay cả khi cô dài dòng anh cũng cảm thấy đáng yêu, chỉ muốn hôn cô một cái.

Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành cũng làm như vậy.

Anh cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng của Nam Khuê.

Sau đó càng hôn càng sâu.

Phản ứng đầu tiên của Nam Khuê là ngẩn người, sau đó được anh dẫn dắt thì càng tự nhiên, càng thuần thục hơn.

Lúc hai người buông nhau ra, khuôn mặt Nam Khuê đỏ như ánh bình minh nhìn vô cùng đẹp mắt.

“Anh…” Hơi thở của cô không ổn định, cô thở hổn hển rồi nói: “Anh lại hôn em?”

Lục Kiến Thành cười, anh lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi đáp: “Đồ ngốc, không phải người yêu thường như vậy sao? Luôn không khống chế được mà muốn hôn đối phương, muốn quấn lấy đối phương.”

“Nhưng anh…” Nam Khuê chỉ vào môi Lục Kiến Thành rồi lại chỉ vào môi mình: “Hai ngày nay anh hôn em rất nhiều.”

“Nhiều sao?” Lục Kiến Thành cố ý hỏi, sau đó lại trả lời: “Anh cảm thấy không nhiều chút nào.”

“Khuê Khuê, đây mới gọi là yêu đương, mới gọi là tình yêu cuồng nhiệt, đừng nói là ba năm lần, một ngày ba mươi, năm mươi lần cũng không nhiều, hay là em không muốn nhiều như vậy?”

“Em…em không có.”

Nói xong mặt Nam Khuê càng đỏ hơn.

Dù ngoài miệng nói không nhưng trong lòng cô rất thích, rất rất thích anh hôn.

Cô đỏ mặt như vậy còn anh lại vô cùng bình tĩnh, không đỏ mặt chút nào.

Đột nhiên Nam Khuê như phát hiện ra một đại lục mới.

Cô phát hiện dù mặt Lục Kiến Thành không đỏ nhưng tai lại vô cùng đỏ.

Nam Khuê nhìn lỗ tai đỏ hồng của anh, đột nhiên cô cảm thấy anh rất đáng yêu.

Cô đưa tay sờ lỗ tai Lục Kiến Thành như sờ thỏ nhỏ, dường như cô mới phát hiện ra chuyện gì rất lạ, bất ngờ nói: “Oa, Lục Kiến Thành, lỗ tai anh đỏ này, anh đang thẹn sao?”

“Không có.” Người nào đó không thừa nhận.

Nam Khuê không tin, cố ý hừ nhẹ: “Hừ, lừa em sao, anh đang xấu hổ.”

“Đây là lần đầu tiên em thấy lỗ tai anh đỏ đó!” Nam Khuê vừa nói vừa đưa tay sờ.

Lần này Lục Kiến Thành thật sự tức giận, anh trực tiếp kéo Nam Khuê vào ngực rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô.

Vành tai lập tức cảm thấy ấm áp, cơ thể Nam Khuê tê dại, cả người cô như chìm vào một hồ nước, mềm mại yếu ớt dựa vào ngực anh.

Thủ đoạn của anh lúc nào cũng cao siêu như vậy, anh biết rõ cô rất ngây ngô, căn bản cô không chịu được một chiêu này của anh.

Xấu xa, anh cố ý.

Chắc chắn anh đang cố ý.

Anh chắc chắn muốn thấy cô thẹn thùng, muốn thấy cô xấu hổ.

“Đồ xấu xa.” Nam Khuê thấp giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK