Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Được, vậy tôi sẽ kiếm thứ gì đó để lấp đầy bụng cho hai đứa trẻ."  

 

"Cám ơn cô giáo, thật sự đã làm phiền cô rồi."  

 

Cúp điện thoại, Nam Khuê nhìn Vân Thư đang nằm trên giường, cô không khỏi rơi lệ.  

 

Cô che mặt lại, nước mắt chảy dài từ kẽ tay.  

 

Cô đau lòng khóc nấc lên, đến mức cả hai mắt đều sưng đỏ, khóc đến khàn cả giọng, gần như không nói được, cả người đều run lên bần bật.  

 

Nhớ lúc nãy cô giáo có nói điện thoại của cha chồng tắt máy, Nam Khuê cũng chỉ nghĩ có thể điện thoại đã hết pin, vì vậy cô đã gọi vào điện thoại di động của Đông Họa.  

 

"Alo, Họa Họa, cha chồng của mình thế nào rồi? Đã kiểm tra kỹ lưỡng chưa?"  

 

"Bây giờ đã ổn rồi, chỗ cậu thế nào rồi? Sao giọng cậu lại khàn vậy."  

 

Nam Khuê không nhịn nổi nữa, cô đứt quãng kêu lên: "Họa Họa, mẹ chồng của mình đã được đẩy ra rồi, nhưng tình trạng của bà bây giờ rất tệ."  

 

Nghe vậy, Đông Họa cũng rất đau đớn: "Khuê Khuê, cậu đừng quá lo lắng, cậu không được khóc, cậu còn đang mang thai đó?"  

 

"Cậu yên tâm, khi nào kiểm tra xong cho cha chồng của cậu, mình sẽ đưa ông ấy xuống đó ngay."  

 

"Được, cảm ơn cậu."  

 

Khoảng mười phút sau, Đông Họa mang theo Lục Minh Bác xuống dưới phòng bệnh của Vân Thư.  

 

Khi vào bên trong, ông nhanh chóng lao về phía giường bệnh của Vân Thư và nắm lấy tay bà.  

 

"Thư nhi, em thế nào rồi? Anh xin lỗi, là do anh đến muộn. Đều tại anh không tốt, anh không nên để em ra ngoài hôm nay, nếu anh đi chung với em thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy."  

 

"Không phải em luôn ghét bỏ anh sao? Lẽ ra người nằm trên giường phải là anh mới phải."  

 

"Thư nhi, làm ơn đừng ngủ, em tỉnh lại đi, được không?"  

 

Lục Minh Bác nằm cạnh giường đau buồn, cả người ông trong phút chốc như già đi cả chục tuổi.  

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt như vậy, cả Nam Khuê và Đông Họa chỉ im lặng đứng bên cạnh họ.  

 

Không một ai muốn bước tới.  

 

Cũng không ai làm phiền tới hai người.  

 

Phải rất lâu sau, Lục Minh Bác mới nhận ra Nam Khuê đang đứng cạnh mình.  

 

“Khuê Khuê, bác sĩ đã nói tình trạng của bà ấy thế nào?” Ông lau nước mắt, khàn giọng hỏi cô.  

 

Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, phải rất cố gắng cô mới phát ra thành tiếng: "Bác sĩ nói, mẹ...."  

 

Nhưng mới nói được nửa chừng, cô không thể nào nói tiếp nổi.  

 

Không ngờ lần này, Lục Minh Bác còn mạnh mẽ hơn cô.  

 

"Không sao đâu, bác sĩ có nói gì thì cứ nói sự thật cho cha biết."  

 

“Mẹ có lẽ sẽ nằm trên giường bệnh cả đời, e rằng sẽ rất khó tỉnh lại.” Nói xong một hơi, Nam Khuê ngẩng đầu lên, nước mắt lại không chịu vâng lời tiếp tục rớt xuống.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK