Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Thư Nhi, bà vẫn lo lắng cho tôi sao? Tôi bị thương, bà rất lo lắng." Lục Minh Bác vô cùng mong đợi hỏi.  

 

Vân Thư không lên tiếng.  

 

Lục Minh Bác tiếp tục: "Niệm Khanh và Tư Mặc nói cho tôi."  

 

"Nói cái gì?"  

 

"Hai đứa gọi điện cho tôi, nói bà rất lo cho tôi nên mới nói hai đứa gọi cho tôi."  

 

Nhớ đến ánh mắt giảo hoạt của hai đứa nhỏ láu cá, Vân Thư lập tức hiểu rõ.  

 

Bà nhanh chóng rút tay mình ra, thản nhiên nói: "Ông hiểu lầm rồi, tôi không nói hai đứa gọi điện thoại, là hai đứa tự gọi điện thoại."  

 

"Sao có thể chứ?" Lục Minh Bác nỉ non.  

 

Dường như trong chớp mắt, ông cảm thấy máu toàn thân mình như đông cứng lại.  

 

Cả người ông như bị giội một chậu nước lạnh.  

 

Lạnh thấu vào tim.  

 

"Thư Nhi... Bà thật sự không lo lắng cho tôi sao?"  

 

Lục Minh Bác vẫn không thể tin được mà hỏi.  

 

Ông ngồi đó, cơ thể như cứng lại.  

 

"Không có."  

 

"Không." Lục Minh Bác mạnh mẽ lắc đầu: "Tôi không tin, rõ ràng vừa rồi bà tự mình xử lí vết thương cho tôi, đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài lúc vừa kết hôn ra, bà đã không còn xử lí vết thương cho tôi nữa."  

 

"Bà vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi, đúng không?"  

 

Nhưng Vân Thư chỉ dọn lại hộp y tế, ánh mắt bình tĩnh.  

 

Tròng mắt màu đậm kia không có chút nhấp nhô nào.  

 

"Vậy tôi chỉ có thể nói cho ông biết, ông hiểu lầm rồi."  

 

"Dưỡng thương cho tốt, đừng có dọa Tư Mặc và Niệm Khanh."  

 

Nói xong Vân Thư rời đi.  

 

Mà Lục Minh Bác chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của bà.  

 

Trong lòng là sự ảo não và hối hận.  

 

Buổi tối.  

 

Sau khi dỗ Niệm Khanh và Tư Mục ngủ, trong phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh.  

 

Nhìn chỗ trống bên cạnh, Nam Khuê càng nhớ nhung hơn.  

 

Đúng lúc này điện thoại cô vang lên.  

 

Thấy là Lục Kiến Thành gọi đến, cô không che giấu được tâm trạng vui vẻ, gần như lập tức vén chăn lên, đi dép rồi chạy ra ngoài ban công.  

 

Sau đó cô đóng cửa ban công lại, đề phòng lát nói chuyện sẽ đánh thức hai đứa nhỏ dậy.  

 

"Kiến Thành..."  

 

Điện thoại vừa kết nối, cô đã khó có thể kiềm chế sự hưng phấn và vui vẻ trong lòng.  



Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người nào đó ở bên kia đầu điện thoại từ từ truyền vào tai: "Vui như vậy sao? Để anh đoán xem, có phải ai đó nhớ anh đến mức không ngủ được không?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK