Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong ánh sáng mờ mờ, Lục Kiến Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Nam Khuê lóe ra sự vui vẻ và bất ngờ.  

 

Cô ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn đặc biệt vui vẻ.  

 

"Đáng giá."  

 

Vào thời khắc đó, thế giới của Lục Kiến Thành hoàn toàn im lặng, chỉ có hai chữ này rất rõ ràng.  

 

Đối với mọi thứ khác, dường như không quan trọng nữa.  

 

Pháo hoa kéo dài một lúc lâu.  

 

Cả bầu trời bừng sáng, Nam Khuê luôn nở một nụ cười nhạt trên môi.  

 

Khi pháo hoa cuối cùng nở rộ, sau đó trở lại yên lặng, Lục Kiến Thâm bước tới: "Đẹp không?"  

 

"Ừm, rất đẹp." Nam Khuê gật đầu: "Thật không ngờ lại gặp được một điều bất ngờ như vậy.”  

 

Cô mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ  phấn khích và niềm vui.  

 

Lục Kiến Thành nhìn cô, không nói gì cả.  

 

Sau khi xem pháo hoa xong, hai người đi vào phòng bên trong.  

 

"Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây." Lục Kiến Thành nói.  

 

Nhìn phòng ngủ được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, chăn giường sạch sẽ ấm áp, trái tim Nam Khuê ấm áp, có loại ấm áp nói không nên lời.  

 

"Được." Cô gật đầu.  

 

Thấy cô đồng ý dứt khoát, Lục Kiến Thành cảm thấy có lẽ cô không hoàn toàn hiểu ý anh.  

 

Ho nhẹ, anh giải thích: “Ý anh là, hai chúng ta đều ở trong căn phòng này.”  

 

Nam Khuê chỉ vào cái giường duy nhất trước mặt, không thể tưởng tượng nổi nói: "Ý anh là, hai chúng ta đều ở trong căn phòng này, trên cùng một chiếc giường?”  

 

"Ừm." Lục Kiến Thành gật đầu: "Noie này chỉ có hai phòng, phòng còn lại đều để đồ đạc, không có giường.”  

 

Ngụ ý, ngoại trừ căn phòng này, anh căn bản không có chỗ nào khác ngủ.  

 

Nam Khuê: "..."  

 

Cô cảm thấy bản lĩnh giả bộ đáng thương của Lục Kiến Thành bây giờ càng lợi hại rồi.  

 

Không đi diễn kịch thì đáng tiếc.  

 

"Anh biết em không muốn ngủ chung giường với anh, nếu em không muốn, không sao, anh sẽ lên trấn tìm một khách sạn."  

 

"Thị trấn cách nơi này bao xa?" Nam Khuê hỏi.  

 

Lục Kiến Thành thản nhiên nói: "Lái xe rất nhanh, mười hai mươi phút, nhưng buổi tối nơi này bình thường không gọi được xe, đi bộ mất khoảng một tiếng đồng hồ.”  

 

Nam Khuê: "..."  

 

Dù sao ở nhà người ta, hình như cô cũng không có lý nào đuổi người ta ra ngoài.  

 

Cuối cùng, Nam Khuê lùi lại một bước: "Rất bất tiện, vậy thì đừng đi, anh ngủ trên giường, trong nhà còn có chăn chứ, lát nữa tôi sẽ trải ra sàn nhà.”  

 

"Có." Lục Kiến Thành vội vàng gật đầu.  

 

Anh hiểu, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Nam Khuê, anh biết được đủ, không thể yêu cầu nhiều hơn.  

 

"Vậy tôi đi tắm trước, hôm nay bôn ba một ngày có chút mệt, tôi muốn đi ngủ sớm một chút." Nam Khuê nói.  

 

"Được."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK