Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hay em nghĩ anh đủ rộng lượng để tán thưởng việc em vui vì người đàn ông khác, hân hoan vì người đàn ông khác?”  

 

Giọng anh lạnh như băng, gần như không có chút độ ấm nào.  

 

Trái tim đang phấn khích của Nam Khuê lập tức hạ xuống.  

 

Cùng lúc đó, vẻ mặt vui mừng của cô cũng đột nhiên biến mất.  

 

Nụ cười vụt tắt, cô siết chặt lấy điện thoại, cắn chặt môi khẽ nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, Kiến Thành, ý tôi không phải vậy."  

 

"Tôi gọi điện thoại đến là muốn nói với anh, là một bác sĩ, có thể chứng kiến một ca phẫu thuật thành công, tôi rất vui; tôi cũng muốn nói, dì Mộc cho tôi cảm giác rất giống với mẹ mình, bà ấy phẫu thuật thành công tôi thấy rất vui mừng."  

 

"Và tôi cũng muốn chính miệng nói với anh, sau đó cảm ơn anh đàng hoàng, không hề có ý giống như anh nghĩ."  

 

Nam Khuê nói xong, đầu bên kia trầm mặc hồi lâu.  

 

Ngoài tiếng thở ra, hầu như không có một âm thanh nào cả.  

 

Mười giây, hai mươi giây...  

 

Ba phút sau, nếu như không phải giao diện cuộc gọi vẫn còn, Nam Khuê thậm chí còn tưởng rằng anh đã cúp máy.  

 

“Xin lỗi, làm phiền anh rồi, nếu anh không muốn nghe những gì tôi nói, vậy thì tôi cúp máy đây.” Nam Khuê rũ hàng mi xuống, nói.  

 

Nhưng mà ngay lúc cô định cúp máy.  

 

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong điện thoại: "Đợi đã...!"  

 

 

 

"Không phải em nói muốn cảm ơn anh sao? Vậy lát nữa cùng anh đến một nơi." Lục Kiến Thành nói.  

 

"Được."  

 

Gần như chưa kịp nghĩ, Nam Khuê đã lập tức đồng ý.  

 

Anh đã giúp cô một ân huệ lớn như vậy, cho dù anh muốn đi đâu thì cô cũng sẽ đi cùng anh.  

 

“Không hỏi anh là đi đâu sao?” Anh cố ý hỏi.  

 

“Tôi tin tưởng anh.” Nam Khuê nói.  

 

Nghe thấy vậy, tâm trạng của Lục Kiến Thành cuối cùng cũng khá lên: "Sau khi tan làm em cứ chờ ở bệnh viện, anh sẽ bảo Lâm Tiêu đến đón em."  

 

"Ừm, nhưng có lẽ hôm nay tôi phải tăng ca nên sẽ muộn một chút."  

 

Buổi tối tan làm, Nam Khuê vừa bước từ phòng làm việc ra thì Lâm Tiêu đã đi qua: "Cô Nam Khuê, xe đỗ ở bên ngoài, tổng giám đốc Lục đã chờ cô một lúc lâu rồi."  

 

"Được."  

 

Cô gật đầu, rồi đi theo Lâm Tiêu đến chỗ xe.  

 

“Lâm Tiêu, Kiến Thành có nói với cậu lát nữa sẽ đi đâu không?” Trên đường đi, Nam Khuê hỏi.  

 

"Tổng giám đốc Lục có đưa cho tôi một địa chỉ, nhưng cụ thể làm gì thì tôi cũng không rõ lắm."  

 

Ngồi lên xe, Nam Khuê vừa nhìn thấy Lục Kiến Thành thì hơi sửng người, anh đang ngồi ở hàng ghế sau, nhắm hai mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi.  

 

Sắc mặt trông khá mệt mỏi.  

 

“Có phải anh thấy không thoải mái không?” Nam Khuê hỏi.  



Lục Kiến Thành vẫn nhắm mắt không trả lời, giống như đang ngủ say. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK