Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì lo lắng nên cô cường điệu lặp lại một lần nữa.

Dứt lời, toàn bộ cơ thể của cô đã không còn chút sức lực nào nữa, mệt đến mức hạ đường huyết, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên ghế sau.

Lâm Tiêu lập tức dặn dò tài xế: “Nghe chưa, không cần phải nhìn đèn xanh đèn đỏ gì hết. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện cho tôi.”

“Vâng.”

Tài xế lập tức nhấn chân ga, tăng tốc.

Nam Khuê có thể dễ dàng nhận thấy tốc độ xe được tăng lên rất nhiều.

Nhìn thấy khoảng cách từ xe đến bệnh viện ngày càng gần.

Nhưng mà, ngay tại một giao lộ có đèn xanh đèn đỏ.

Bỗng nhiên tài xế bối rối hét lên một tiếng: “Không ổn rồi, có xe lao đến, bảo vệ…”

Còn chưa nói xong, đột nhiên một cú va chạm mạnh xảy ra, trời đất quay cuồng.

Ngay sau đó, toàn bộ chiếc xe bị đập xuống đất, nằm nghiêng ở đó.

Do va chạm, Nam Khuê bỗng ngã xuống từ trên ghế sau, may mà Lâm Tiêu đỡ kịp.

Nam Khuê cắn môi, cơ thể không ngừng run rẩy, toàn bộ cơ thể đều đang run lên.

Trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

Đứa bé, con của cô phải làm sao đây?

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

Nước ối vẫn còn đang chảy, nếu nước ối chảy hết mà không thể mổ tử cung lấy hai đứa bé ra thì thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.

Cô đã không dám nghĩ đến hậu quả.

“Lâm Tiêu, nghĩ cách đi, để tôi ra ngoài.” Nhìn thoáng qua bên ngoài, Nam Khuê nói.

Dù thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có phải bò thì cô cũng muốn bò đến bệnh viện.

Cô có thể chết.

Nhưng con của cô chắc chắn không thể xảy ra chuyện được.

“Thiếu phu nhân, xe đã bắt đầu có dấu hiệu bốc cháy rồi. Không chỉ tôi mà nhưng người ở ngoài đó nữa, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm xe phát nổ.”

“Cô chờ chút, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Bọn họ có kinh nghiệm chuyên nghiệp.”

Lời của Lâm Tiêu chẳng khác gì nói khó khăn chồng chất khó khăn cả.

Gặp phải tai nạn giao thông đã đủ thê thảm rồi.

Không ngờ, xe còn có dấu hiệu phát nổ nữa.

Đúng vậy, thế nên ngay lúc này một đám người đông đúc bên ngoài mới không dám tùy tiện động vào chiếc xe này, cũng không dám tùy tiện cứu cô ra.

Tử cung ngày càng co thắt thường xuyên, sau đó, dường như là cứ hai phút một lần.

Ngoại trừ hít thở và đau đớn ra thì Nam Khuê đã không còn chút sức lực dư thừa nào để suy nghĩ về bất cứ chuyện gì khác nữa.

Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là: Phải sống sót ra ngoài, phải để cho hai đứa bé có thể đến với thế giới này một cách an toàn.

Mỗi một lần hít thở đều như dao cứa vậy.

Đau thấu tim.

Phía đầu xe đã có khói bốc lên dày đặc.

Hơn nữa, làn khói đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày.

Nam Khuê biết, có thể đây là điềm báo sắp phát nổ.

Phát nổ?

Nghĩ đến hai chữ này, lồng ngực của cô bắt đầu đau nhói lên.

Chẳng lẽ, ông trời thật sự để cho mẹ con cô bỏ mạng trong này sao?

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự không còn cơ hội nhìn thấy ánh nắng ngày mai nữa hay sao?

Không, sẽ không đâu.

Cả đời này cô đều sống lương thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK