Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đến cả quán cà phê bọn cũng chẳng thèm tìm, liền đứng bên cạnh xe.  

 

Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, dáng vẻ lười biếng tùy ý dựa vào thân xe, trong làn khói mờ ảo, anh lên tiếng trước: “Anh nói trước đi!”  

 

Chỉ với bốn chữ ngắn gọn, khí chất của anh lại được anh bộc lộ ra ngoài.  

 

Nếu là ai khác, bọn họ nhất định sẽ bị dọa trước khí chất này, nhưng đối với Chu Tiễn Nam, điều này không có gì đáng sợ.  

 

“Tôi với Nam Khuê chỉ là bạn.” Chu Tiễn Nam nói.  

 

Nghe vậy, Lục Kiến Thành đột nhiên bật cười.  

 

Nụ cười ấy, lạnh lẽo, như băng vậy.  

 

“Cùng là đàn ông với nhau, anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh nói sao?”  

 

Như thể đã lường trước được câu trả lời này, Chu Tiễn Nam cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Anh có thể nghi ngờ tôi, dù sao thì hai chúng ta cũng chẳng có bất kỳ tình cảm bạn bè gì, nhưng với Nam Khuê, anh không nên nghi ngờ cô ấy, cô ấy là vợ anh, với tư cách là chồng thì việc anh cần làm là yêu thương và bảo vệ cô ấy."  

 

Ngừng một chút, đột nhiên đôi mắt ấm áp của Chu Tiễn Nam bất ngờ trở nên sắc bén: "Hơn nữa đó không phải nghi ngờ cô ấy mà là làm tổn thương cô ấy."  

 

“Lục Kiến Thành, chỉ có người đàn ông không có bản lĩnh mới đi bắt nạt vợ mình."  

 

Vợ?  

 

Sau khi ngây người trong giây lát, Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, nếu như anh đoán không nhầm, Nam Khuê căn bản chưa nói với Chu Tiễn Nam chuyện bọn họ đã ly hôn.  

 

Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy may mắn.  

 

Nếu như có thể, anh thực sự hy vọng rằng Chu Tiễn Nam sẽ không bao giờ biết về điều đó.  

 

"Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, thì hãy tránh xa cô ấy ra, tôi cũng không muốn bên cạnh vợ mình có một người đàn ông lúc nào cũng nhìn chằm chằm, Chu Tiễn Nam, anh đừng hòng có chút tâm tình gì, đừng nghĩ rằng tôi không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh."  

 

"Tôi sẽ giữ khoảng cách với Nam Khuê, nhưng mà ..."  

 

Chu Tiễn Nam nhìn Lục Kiến Thành, giọng điệu đột nhiên cứng rắn: "Tôi giữ khoảng cách, không phải vì những lời đe dọa và cảnh cáo của anh, cũng không phải vì tôi sợ, mà là vì suy nghĩ cho Nam Khuê."  

 

"Lục Kiến Thành, nếu anh yêu Nam Khuê, thì hãy như một người đàn ông yêu thương cô ấy cho thật tốt, bảo vệ cô ấy; nếu không yêu, hãy buông tay càng sớm càng tốt, đừng làm lãng phí cuộc đời của cô ấy."  

 

Lục Kiến Thành cười nhạt: "Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh có cơ hội này đâu.”   

 

“Tốt nhất là thế.”  

 

Cuộc nói chuyện cuối cùng lại là giương cung bạt kiếm rõ ràng.  

 

Hai người cụt hứng bỏ về.  

 

Đây cũng giống như là kết quả của lần gặp trước đây.  

 

Kể từ lần trước sau khi Lục Kiến Thành bỏ đi trong cơn tức giận, mấy ngày liền anh và Nam Khuê không có bất cứ liên lạc gì.  

 

Thứ sáu, khóa đào tạo nhân viên mới của bệnh viện kết thúc, theo truyền thống, có một bữa tiệc tập thể cho nhân viên mới.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK