Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Giờ phút này trái tim anh lên xuống không ngừng, vô cùng sợ hãi cô sẽ không quay lại.  

 

"Có mua, vé khứ hồi vào ba ngày sau."  

 

"Mấy giờ?"  

 

"Mười một giờ trưa lên máy bay."  

 

"Được, tôi đã biết." Nói xong Lục Kiến Thành cúp điện thoại.  

 

Máy bay của Nam Khuê hạ cánh, cô thấy một cô gái mặc quần áo màu vàng giơ bảng lớn tiếng nói: "Chị Nam Khuê, chỗ này, chỗ này."  

 

Người đến đón cô là Tiểu Đào, trợ lí Niệm Niệm mới tuyển, một em gái rất đáng yêu.  

 

Tuổi cũng khá nhỏ, nghe nói mời tròn mười tám tuổi, vì điều kiện gia đình không tốt nên đã nghỉ học, về sau làm mấy công việc vất vả rồi mới làm trợ lí cho Niệm Niệm.  

 

Hai người đi thẳng đến khách sạn.  

 

Vừa đến phòng khách sạn, Nam Khuê đã ngửi thấy mùi lẩu vô cùng thơm, đi lên trước thêm tí nữa, một nồi lẩu khói trắng nghi ngút đang sôi sùng sục lập tức hiện lên trước mắt.  

 

Xung quanh có rất nhiều món đã được dọn lên, không chỉ có mình lẩu mà ngay cả đồ nhúng và đồ uống cũng đã chuẩn bị xong, vô cùng đầy đủ.  

 

Nam Khuê nhìn đến ngây người, chuẩn bị cũng quá chu đáo rồi.  

 

"Niệm Niệm đâu?" Nam Khuê hỏi.  

 

Trợ lí Tiểu Đào giải thích: "Chị Niệm Niệm vẫn còn đang quay phim, chị ấy nói chị thích ăn lẩu, chắc chắn chị cũng đã rất thèm nên bọn em đã sớm chuẩn bị xong hết, nói để chị đến rồi ăn cho nóng, không cần chờ chị ấy, chị ăn trước."  

 

"Cậu ấy còn lâu không?"  

 

"Chuyện này không xác định được, phần diễn hôm nay tương đối khó, thuận lợi sẽ quay rất nhanh, nếu như không thuận lợi thì có lẽ sẽ mất mấy tiếng."  

 

"Được, chị biết rồi."  

 

"Chị Nam Khuê, vậy chị ăn trước đi, có gì cần nói em là được, em sẽ đọc số điện thoại cho chị."  

 

Sau khi Tiểu Đào đi, trước tiên Nam Khuê tắt nồi lẩu đi, sau đó sắp xếp lại hành lí của mình.  

 

Sắp xếp xong cô dựa vào sopha nghỉ ngơi, kết quả ngủ đi lúc nào cũng không biết.  

 

Lúc Lâm Niệm Sơ mở cửa vào còn buồn bực vì sao Nam Khuê không ăn lẩu, một giây sau cô ấy đã thấy cô dựa vào sopha ngủ thiếp đi.  

 

Nghe thấy tiếng động, Nam Khuê mở mắt, khi thấy Lâm Niệm Sơ, cô lập tức xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình: "Niệm Niệm, cậu về rồi, mấy giờ rồi?"  

 

"Đã hơn ba giờ rồi, không phải nói cậu ăn trước đi đừng chờ tớ sao?"  

 

Nam Khuê vừa đứng dậy vừa nói: "Chắc chắn tớ phải chờ cậu rồi! Cậu vất vả chuẩn bị lẩu cho tớ, sao tớ có thể ăn một mình được? Hơn nữa một mình ăn lẩu không vui chút nào, hai người cùng ăn mới vui."  

 

"Cũng đúng."  

 

Hai người cùng nhau ngồi xuống bật bếp lên.  

 

Không khí trong phòng nhanh chóng nóng bừng lên, mùi hương đặc trưng của lẩu tỏa ra khắp phòng.  

 

Nam Khuê chỉ cần lướt qua cũng phát hiện tất cả đều là món mình thích.  

 

Không chỉ vậy mà hai phần nước lẩu cũng rất thanh đạm.  

 

Niệm Niệm vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô, tất cả đều là đồ không cay.  

 

Cô ấy là một người không cay không vui, nhưng cô ấy lại vì cô mà chuẩn bị rất chu đáo.  



"Niệm Niệm, cậu vất vả rồi." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK