Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Không phải anh nói khăn lụa này là thứ mẹ anh để lại cho anh sao? Không được, tôi không thể lấy lau nước mắt được, cho tôi mượn khăn tay là được rồi."  

 

Trần Tranh có chút vụng về nói: "Tôi không mang khăn tay theo, không sao, cô cứ dùng cái này lau đi."  

 

Nói xong anh ta mạnh mẽ nhét khăn lụa vào tay Nam Khuê.  

 

Dù sao đây cũng là đồ mẹ người ta để lại, Nam Khuê đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà dùng được.  

 

"Trần Tranh, cảm ơn anh!"   

 

Nói rồi Nam Khuê dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.  

 

"Thiếu phu nhân, nhìn trời có lẽ sẽ lập tức mưa, tôi đưa cô vào!" Trần Tranh khuyên.  

 

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn, sắc trời đúng là vô cùng u ám, không khí cũng trở nên buồn bực nặng nề.  

 

"Trời sắp mưa rồi, như vậy đi, anh cứ về trước đi, tôi muốn một mình ngồi ở đây một lát nữa."  

 

Trần Tranh không nhúc nhích, trong mắt là sự lo lắng.  

 

"Yên tâm đi, nơi này là nhà họ Lục, những người khác không vào được, tôi ở đây rất an toàn." Nam Khuê nói.  

 

"Nếu thiếu phu nhân muốn ở lại đây thì tôi ở lại với cô."  

 

Trần Tranh vẫn kiên trì như trước.  

 

Nam Khuê không vào nhà là có lí do.  

 

Niệm Khanh và Tư Mặc thông minh như vậy, nếu bây giờ cô vào thì hai đứa nhỏ sẽ phát hiện được sự ưu thương của cô.  

 

Mặc dù hai đứa bé còn nhỏ, nhưng có lẽ trong lòng đã biết cha mình có khả năng xảy ra chuyện.  

 

Nhưng vì không muốn cô lo lắng nên mới cố kiềm chế không hỏi cô.  

 

Ngồi một lúc, có thể do quá buồn ngủ nên Nam Khuê chống một tay vào đầu ngủ thiếp đi.  

 

Nhưng cô vừa nhắm mắt mới được một lúc, trời đã truyền đến vài tiếng sấm, sau đó là sét.  

 

Xem ra trời sắp mưa rồi.  

 

Dù vậy nhưng Nam Khuê vẫn ngủ như cũ, cô vẫn chưa tỉnh dậy.  

 

Xem ra đúng là vô cùng mệt mỏi.  

 

"Thiếu phu nhân..." Trần Tranh đi đến, nhẹ nhàng gọi cô một câu.  

 

Nam Khuê vẫn nhắm chặt hai mắt, ngủ say như cũ.  

 

"Thiếu phu nhân, cô dậy đi, trời sắp mưa rồi." Trần Tranh lại nói.  

 

Nhưng vẫn không có tiếng trả lời như cũ.  

 

Lúc này đã có hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, trời đã mưa nhỏ.  

 

Không cẩn thận chú ý thì có khả năng sẽ không phát hiện được.  

 

Nhưng nhìn thế này thì có khả năng sẽ mưa lớn.  

 

Lúc này, ánh mắt Trần Tranh nhìn về phía chiếc ô che nắng bên cạnh.  

 

Anh ta vội vàng chạy đến, trực tiếp khiêng chiếc ô đó đến cái ghế dài Nam Khuê đang ngủ.  

 

Kết quả vừa mở dù ra thì mưa đã rơi.  

 

Mưa không quá lớn nhưng hạt mưa rất dày, giống như từng tia nhỏ, bị gió thổi lại tung ra như sương mù.  

 

Gió nhẹ nhàng thổi làm lay động vạt váy của Nam Khuê.  



Thấy cô ăn mặc đơn giản, Trần Tranh gần như lập tức cởi áo khoác trên người ra. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK