Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chu Tiễn Nam cõng cô bắt đầu rảo bước chạy về phía trước. Cuối cùng vài phút sau, Nam Khuê nhìn thấy đình ở trước mắt.  

 

Lúc đó cô chỉ về phía đình, cực kỳ kích động nói: “Tiễn Nam, tôi nhìn thấy đình nghỉ rồi, chúng ta mau chóng tới đó đi.”  

 

“Được.”   

 

Sau hai phút, Chu Tiễn Nam cõng Nam Khuê tới đình nghỉ. Nam Khuê lập tức tụt từ trên lưng anh xuống, vội vàng lấy nước khoáng ở trong túi đưa cho anh: “Mệt rồi chứ, mau uống chút nước đi.”  

 

Thật sự đúng là có chút mệt, Chu Tiễn Nam thở hổn hển vài hơi, uống một hơi hết cả bình nước khoáng.  

 

Cho đến lúc này, nhìn bình nước khoáng trống không trước mặt, Nam Khuê mới nhận ra được một vấn đề.  

 

Hình như cô đưa nhầm nước rồi!!  

 

 

 

Trong túi của cô có đem theo hai chai nước khoáng nhỏ, trong đó có một chai chưa mở nắp, còn chai còn lại thì cô đã uống một ngụm nhỏ.  

 

Bởi vì cô chỉ uống một chút, cho nên sẽ không cảm thấy có gì khác biệt quá lớn, vì vậy khi cô lấy ra cũng không quan tâm đến lắm.  

 

Không ngờ chỉ một sơ suất nhỏ như vậy, mà đã thực sự đã mắc nhầm lẫn.  

 

Thấy Nam Khuê nhìn chai nước khoáng rỗng với vẻ mặt do dự, Chu Tiễn Nam hỏi: "Có chuyện gì vậy?"  

 

"Cái đó, tôi..."  

 

Nếu nói ra thì thật là quá xấu hổ.  

 

Cuối cùng, Nam Khuê đổi chủ đề: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh thế nào rồi thôi?"  

 

“Tôi không sao, cái này đối với tôi mà nói không là gì, còn cô, cảm thấy thế nào rồi?”  

 

Nói xong, ánh mắt Chu Tiễn Nam dừng lại trên người Nam Khuê.  

 

Vừa liếc qua, anh lập tức rời ánh mắt.  

 

Anh lập tức ho nhẹ một cái khẽ nhắc nhở.  

 

Nam Khuê có hơi ngơ ngác, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng ra.    

 

Chu Tiễn Nam lại lên tiếng, lần này là khéo léo nói trực tiếp: "Quần áo của cô..."  

 

Nam Khuê lúc này mới nhìn theo, cô nhìn vào quần áo của mình, vừa nhìn, cô lập tức dùng hai tay ôm lấy cơ thể, căng thẳng đến mức đỏ cả mặt.  

 

Cô cắn môi, mặt đỏ bừng như quả anh đào.  

 

Trong lòng lại càng thêm xấu hổ.  

 

Nam Khuê ơi là Nam Khuê, đồ ngốc này, một trận mưa lớn như vậy, tại sao mày lại không nghĩ tới hả? Còn để người khác nhắc mày nữa.   

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK