Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng, Thiếu phu nhân.”

Rất nhanh, Triệu Minh Chí bị người áp giải vào.

Nhìn thấy ông ta, vẻ mặt Hạ Nhu bỗng kinh hãi, nhưng bởi vì có miếng mặt nạ che dấu, bà ta nhanh chóng đè nén xuống.

“Làm gì vậy? Dẫn một người đàn ông lạ mặt đến nhà tôi là có ý gì? Nam Khuê, đừng tưởng rằng cô nhiều người, thì tôi sẽ sợ cô.”

“Tôi cảnh cáo cô, hành vi của cô hiện tại là tự ý xông vào nhà dân, xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của tôi, tôi có thể kiện cô bất cứ lúc nào.”

Nam Khuê không tức giận ngược lại còn bật cười.

Cô đưa tay ra, vừa vỗ tay, vừa nói: “Được nha, vậy làm phiền bà rồi, chờ cảnh sát đến, vừa hay tôi có thể kiện bà với tội danh thuê người giết người.”

“Bà ta” nghe thấy lời này, Hạ Nhu nhất thời sợ tới mức sắc mặt thất bại thảm hại chỉ vào cô: “Cô đang nói cái gì vậy? Càng nói càng quá đáng, đúng là ngậm máu phun người mà.”

Nam Khuê cười lạnh: “Ngậm máu phun người?”

Rõ ràng cô đang cười, chỉ là nụ cười kia lạnh như băng làm cho người khác nhìn vào có cảm giác sợ hãi.

Trong lòng Hạ Nhu run rẩy, rõ ràng chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa, trước kia đều tùy ý bà ta nắm bắt, bây giờ lại dám cưỡi lên đầu lên cổ bà ta chứ?

Đúng là coi trời bằng vung.

Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Nam Khuê trực tiếp làm cho Hạ Nhu sợ hãi vỡ mật.

“Có phải mua thuê người giết người hay không, không phải do tôi nói, cũng không phải do bà nói là được, như vậy đi, bà mau báo cảnh sát, chờ tôi giao tất cả chứng cớ cho cảnh sát, để cho bọn họ phán.”

Sao có thể?

Sao trong tay cô có bằng chứng chứ?

Để tránh bị tra ra, bà ta đã dặn dò, nhất định không được thanh toán bằng chuyển khoản, mà đổi thành giao dịch ngang hàng có giá trị tương đương.

Nếu không có giao dịch chuyển khoản, Nam Khuê dựa vào cái gì mà buộc tội bà ta.

Tuy rằng trong lòng đang thấp thỏm không chịu nổi, nhưng Hạ Nhu vẫn cố gắng kìm nén.

Nhếch môi, bà ta cười khẩy: “Nam Khuê, cô cũng đừng hòng hù tôi, tôi lớn như vậy rồi cũng đã trai qua bao nhiêu sương gió, cô cho rằng cô nói hai ba câu thì lừa được tôi sao?”

Nam Khuê cũng cười, chỉ là nụ cười của cô bình tĩnh hơn, cũng mạnh mẽ hơn.

“Vậy sao?” Cô lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nhưng tôi không bao giờ hù người khác.”

“Từ trước đến nay nếu không có chứng cứ xác thực thì tôi sẽ không làm, nếu tôi đã tới đây thì chính là đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Khuôn mặt Hạ Nhu đã trắng bệch từng mảng từng mảng.

Mà lời nói tiếp theo của Nam Khuê càng từng bước từng bước đánh tan tất cả phòng tuyến trong lòng bà ta.

“Hạ Nhu, bà rất thông minh, từ khi bà định xuống tay với mẹ chồng tôi, bà đã tự dọn sạch sẽ rồi, bà tìm anh họ Từ Vĩ của bà, để ông ta làm người trung gian thuê người.”

“Bà đã sớm nghĩ tới, nếu như kế hoạch bại lộ, hay là bị phát hiện, thì sẽ đổ tất cả mọi thứ lên người Từ Vĩ, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến bà.”

“Đúng là tiền cho con gái Triệu Minh Chí Huy đi du học, còn có tiền cho mẹ ông ta nằm viện đều không có liên quan gì với bà, tất cả đều là tiền Từ Vĩ đưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK