Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay cởi nút áo anh ra, thế nhưng khi cởi đến nút thứ ba, lộ ra lồng ngực sạch bóng mạnh mẽ của anh, Nam Khuê như bừng tỉnh khỏi mộng.

Cô đưa tay đóng cúc áo trước ngực Lục Kiến Thành lại. Lục Kiến Thành giữ lất tay cô ngậm vào miệng, thấp giọng cười: “Nghịch ngợm, cùng anh chơi trò mèo vờn chuột sao?”

“Cũng được, nếu hôm nay cô Nam đã có hứng thú như vậy thì anh đành chơi một phen.”

Dứt lời đôi môi anh liền hôn lên cần cổ Nam Khuê. Đôi tay kia giống như bùng lửa vậy, mang theo sức hấp dẫn cực lớn.

Nam Khuê giữ lại chút lý trí cuối cùng kéo anh tránh ra, giương đôi mắt long lanh lên nói: “Xin lỗi Kiến Thành, hôm nay không được.”

“Có thể khoảng thời gian này cũng đều không được.”

Cô nói xong, ánh mắt đầy ngượng ngùng của cô đặt lên bụng mình, tràn đầy phấn khích và kích động nói: “Kiến Thành, em mang thai rồi, em có em bé rồi, bác sĩ nói đã được một tháng rồi.”

Ầm một tiếng, Lục Kiến Thành cảm giác dây cung trong đầu mình vừa đứt phựt rồi.

Mang thai rồi?

Nhưng sao cô ấy có thể mang thai được chứ?

Một tháng rồi, một tháng này anh ăn ngủ không yên, nơm nớp lo sợ. Thế nhưng điều anh sợ và bất lực nhất vẫn đến.

Tại sao lại mang thai vào thời gian này chứ?

Muộn một tháng, cho dù muộn nửa tháng thôi, anh nghĩ anh đều sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng tại sao lại mang thai vào lúc này?

Cả người Lục Kiến Thành như bị sét đánh, anh sững người đứng ở đó, cả nửa ngày cũng không có phản ứng lại.

Nam Khuê đang trong niềm vui và cơn kích động sau khi mang thai, cô chỉ cho rằng Lục Kiến Thành quá vui nên quên mất phản ứng thôi. Thế nhưng, mười giây, hai mươi giây…

Sau một, hai phút sau Lục Kiến Thành vẫn sững người đứng ở đó. Cả người giống như bị đông cứng vậy.

Nam Khuê không nhịn được nữa liền huơ huơ tay trước mặt anh: “Kiến Thành…”

Lúc này Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, anh ôm lấy Nam Khuê, hung hăn ấn vùi đầu vào hõm vai cô. Thế nhưng không ai biết hiện giờ biểu cảm trên mặt anh đang có bao nhiêu là sự phức tạp.

“Kiến Thành, anh sao thế? Biết em có thai anh không vui sao?” Nam Khuê bị anh ôm trong lòng, có chút buồn bực hỏi.

Cô cứ cảm thấy vừa rồi Lục Kiến Thành có chút kỳ quái. Tuy nói là ngạc nhiên nhưng cũng không đến mức nửa ngày cũng không có phản ứng nào chứ.

“Vui.” Lục Kiến Thành đắng chat nói ra hai chữ.

“Vậy sao anh lại không cười? cũng không reo mừng lên tiếng nào, hay là… anh căn bản không mong chờ con đến?” Cảm xúc của Nam Khuê lập tức trở nên nhạy cảm.

Lục Kiến Thành nở nụ cười an ủi: “Không có chuyện đó, anh rất mong chờ, chỉ cần là đứa con mà em sinh ra thì anh đều thích.”

“Nhưng anh…”

“Không có nhưng mà, chỉ là có chút đột ngột, anh hoàn toàn không nghĩ tới, thế nên anh quá bất ngờ rồi.” Lục Kiến Thành nói.

Lời giải thích này Nam Khuê cũng không nghi ngờ. Bởi vì khi cô biết mình mang thai cũng kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Không chỉ như thế, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn đang rất kinh ngạc. Thế nên anh ấy cần chút thời gian để tiêu hoá chuyện này cũng đúng!

Lúc ăn tối, Lục Kiến Thành bảo dì giúp việc làm thêm nhiều món ăn kèm ngon miệng, Nam Khuê ăn rất thoải mái.

Sau khi tắm xong cô nằm trên giường rồi thiếp đi trong vòng tay Lục Kiến Thành. Trong mơ, có lẽ cô mơ một giấc mơ thật đẹp, khoé miệng cô khẽ nhếch lên, tràn đầy niềm vui mừng.

Cô nhắm chặt mắt, cả người điềm tĩnh lại đẹp đẽ.

Lục Kiến Thành nhìn cô lại càng thấy mê luyến. Anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối trên trán cô, sau đó trân trọng cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cuối cùng mới nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường. Sau đó anh kéo tầm cửa kính đi ra ban công.

Vỏn vẹn cách một cánh cửa nhưng trong phòng ngủ thì ấm áp như mùa xuân, vừa tươi đẹp vừa hạnh phúc. Còn bên ngoài ban công, màn đêm dày đặc, gió rít dữ dội.

Lục Kiến Thành không mặc áo khoác ngoài, anh chỉ đứng ở đó, ngẩn người ra trống rỗng nhìn đất trời, nhìn màn đêm như có thể nuốt trọn mọi thứ ở trước mặt.

Buổi đêm, thật tối tăm, gần như không thể nhìn rõ năm ngón tay. Chỉ có đóm lửa chập chờn kẹp giữa ngón tay anh là đang phát chút ánh sáng.

Không nhớ rõ anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc, cũng không nhớ nội tâm anh đã xoay chuyển giữa biết bao suy nghĩ, đến cuối cùng đều bị anh.. phủ định.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, lại không có chút cảm giác vui vẻ nào. Đến cả hô hấp từng ngụm không khí cũng đều đau đớn.

Đau không?

Sao lại có thể không đau chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK