Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh ấy vẫn ngồi yên lặng.  

 

Một hồi lâu, tư thế của anh ấy vẫn không hề thay đổi.  

 

Sau khi ngồi cho đến khi hai chân tê dại và cơ thể đau nhức, anh ấy mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.  

 

Đã nửa đêm.  

 

Bên ngoài, trời tối đen như mực, gần như không nhìn thấy được gì.  

 

Chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua lá.  

 

Mím môi, anh ấy đột nhiên cười khổ lẩm bẩm nói: “Chu Tiễn Nam ơi là Chu Tiễn Nam, mày từ khi nào trở thành một người suy tính thiệt hơn vậy?”  

 

“Tác phong quân tử của mày đâu?”  

 

Sau khi hỏi xong, anh ấy không thể nhịn được cười chính mình.  

 

Nhưng thật sự để anh ấy buông tay, anh lại phát hiện bản thân mình luyến tiếc như vậy.  

 

Làm cảnh sát bao nhiêu năm như vậy, anh ấy vẫn luôn nghĩ bản thân mình không vụ lợi, có thể vì nhân dân, vì tổ quốc, sẵn sàng đổ máu bất cứ lúc nào.  

 

Anh ấy trước giờ không bao giờ sợ sinh tử, cũng không sợ chết.  

 

Nhưng lần này, anh ấy không thể không ích kỷ.  

 

Anh ấy phải thừa nhận rằng đây là cơ hội hiếm có trong đời, một khi mất đi thì sẽ không bao giờ có lại.  

 

Làm như thế nào đây?  

 

Có nói cho Nam Khuê biết sự thật hay không thực sự là một lựa chọn khó khăn.  

 

Lúc này bên ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa.  

 

Chu Cẩm đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một tách cà phê bốc khói đưa cho Chu Tiễn Nam.  

 

“Chị, sao chị biết em ở đây?” Chu Tiễn Nam hỏi, không đưa tay ra đón lấy tách cà phê.  

 

Chu Cẩm đặt tách cà phê trước mặt anh ấy, sau đó chậm rãi nói: “Chị vừa thăm Nam Khuê và bọn trẻ, thấy đèn trong thư phòng của em vẫn sáng, nên muốn đến xem thử.”  

 

“Còn nữa, Lục Kiến Thành hôm nay bị ngất trong tang lễ của Nam Khuê, tới bây giờ vẫn nằm trong phòng phẫu thuật, chị nghĩ em sẽ không thể ngủ được.”  

 

Phải nói rằng, những lời của Chu Cẩm quả là trúng tim đen.  

 

Chu Tiễn Nam sau khi nghe được những lời nói của cô ấy, không những không tức giận, mà ngược lại anh ấy lại có cảm giác như trút được gánh nặng.  

 

“Chị, em còn chưa nói chuyện này với Nam Khuê, chị nói xem, em có phải là rất ích kỉ, hẹp hòi không?”  

 

Chu Cẩm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trong tay mình, sau đó chậm rãi nói: “Tình yêu mà, khi thật lòng yêu một người, ai lại không muốn ở bên nhau, đi cùng nhau tới già! Cho nên, chị hoàn toàn có thể hiểu được.”  

 

“Nhưng vấn đề là sự đồng hành này có được nhờ sự che giấu và lừa dối, nó có thực sự dài lâu, có thực sự không hổ thẹn với lương tâm không?”  

 

“Tiễn Nam, chị không có cách nào đường đường chính chính nói với em, tình yêu đích thực là sự tác thành và buông tay, nhưng em có thể tự hỏi trái tim mình, thứ tình yêu như vậy em có muốn hay không? Em có thực sự an tâm không? Có lúc nào cũng lo lắng được mất, lúc nào cũng nghĩ khi lời nói dối bị bại lộ, cô ấy sẽ rời bỏ em mà đi.”  



“Cô ấy ở bên em như không có linh hồn vậy, đó thực sự là tình yêu, là hôn nhân sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK