Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Tôi cũng muốn ngồi thẳng nhưng đầu tôi rất đau, tôi không ngồi được, anh không cần keo kiệt như vậy, cho tôi dựa một chút, tôi đảm bảo ngày mai tỉnh dậy sẽ không làm phiền anh nữa, bây giờ cho tôi dựa một chút."  

 

"Tôi muốn dựa một chút có được không? Tôi...Tôi đau đầu quá."  

 

Nói xong, Nam Khuê dựa hẳn vào người Quý Dạ Bạch, sau đó gục đầu xuống ngủ.  

 

Nhìn vào trạng thái của cô, lần này Quý Dạ Bạch mới thật sự tin cô đã uống say, thần chí không rõ nữa rồi.  

 

Lại nhìn về phía cô, Quý Dạ Bạch không nhịn được phàn nàn:  

 

"Một cô gái không có việc gì sao lại uống nhiều rượu như vậy?"  

 

"May là cô gặp được tôi, chứ nếu gặp phải những người khác là nguy hiểm rồi."  

 

Vừa dứt lời, đột nhiên anh ấy cảm thấy tay mình nặng hơn.  

 

Ngay sau đó liền thấy Nam Khuê bấu lấy cánh tay anh, đồng thời chu cái miệng nhỏ lên, bất mãn lên án: "Anh còn dám nói tôi? Anh còn có lương tâm không?"  

 

"Anh hỏi tôi tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Anh là tên khốn, tại anh, tất cả là do anh, anh tưởng rằng tôi muốn uống sao, bây giờ đầu tôi  đau muốn chết,..."  

 

Nam Khuê vừa nói vừa đưa tay đập lên đầu mình đầy đau khổ.  

 

Nhưng mà cô có đập thế nào thì đầu vẫn đau.  

 

"Đồ xấu xa, rõ ràng anh có thể giúp tôi, nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì cả, anh biết không? Trái tim tôi gần như vỡ nát rồi."  

 

"Tôi không có lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể uống."  

 

Vừa nói Nam Khuê vừa rơi nước mắt.  

 

Cô cũng không suy nghĩ chút nào, lập tức kéo ống tay áo của Quý Dạ Bạch lên lau nước mắt trên mặt.  

 

Ngay lúc đó, Quý Dạ Bạch: "..."  

 

Trong lòng vô cùng tức giận.  

 

Nếu không phải dùng tư tưởng tu dưỡng tốt đẹp của mình, anh ấy đã lập tức ném cô xuống xe rồi.  

 

Quả nhiên cứu cô là một sai lầm.  

 

Một sai lầm lớn.  

 

"Cô ngồi im đi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Quý Dạ Bạch hỏi.  

 

Nam Khuê chớp chớp đôi mắt mơ hồ, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên má Quý Dạ Bạch: "Anh trở nên ngốc rồi, còn hỏi nhà tôi ở đâu, không phải anh đã đến rồi sao?"  

 

Quý Dạ Bạch cực kì buồn bực, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn cô.  

 

Anh đến nhà cô khi nào chứ.  

 

Cô đúng là nói dối trắng trợn.  

 

“Tôi quên mất, nói cho tôi biết địa chỉ lần nữa đi.” Quý Dạ Bạch nói.  

 

Nam Khuê mơ mơ màng màng nói ra một chuỗi địa chỉ, Quý Dạ Bạch nghe xong liền bảo với tài xế ở hàng ghế trước, đồng thời nói: "Có biết địa chỉ đó không? Đưa cô ấy đến đó ngay đi."  

 

"Vâng, tổng giám đốc Quý."  

 

Ầm ĩ một phen, cuối cùng Nam Khuê cũng yên tĩnh hơn một chút.  

 

Chỉ là đầu cô vẫn dựa vào người của Quý Dạ Bạch, trên đường đi, Quý Dạ Bạch đã nhiều lần muốn đẩy đầu cô ra nhưng anh ta vừa động vào, Nam Khuê lại như tỉnh lại ngay.  

 

Vì để cô im lặng nên anh ta chỉ có thể để cô dựa vào vai mình.  

 

Vừa đến nơi, Quý Dạ Bạch đã xuống trước, đỡ Nam Khuê xuống xe.  

 

Anh ta vừa mở miệng muốn bảo tài xế dìu cô lên thì quay đầu lại thấy tài xế đã lái xe đi rồi.  

 

Giờ phút này, cho dù có giáo dưỡng đến đâu, anh ta cũng không nhịn được chửi thề một câu.  

 

Liếc mắt nhìn Nam Khuê một cái, Quý Dạ Bạch chỉ có thể đỡ cô lên.  

 

Đến cửa nhà, Quý Dạ Bạch thấy Nam Khuê vẫn nhắm mắt ngủ liền cao giọng hỏi: "Chìa khóa ở đâu?"  

 

"..."  



Nam Khuê ngủ say đến mức hoàn toàn không nghe thấy gì. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK