Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô điên cuồng đánh Lục Kiến Thành: "Tên khốn, đồ điên, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?"  

 

Cô khóc thật sự thương tâm, nước mắt rơi xuống từng giọt, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mất.  

 

Đột nhiên, trong người có một sự khó chịu ập tới, Nam Khuê che miệng lại, điên cuồng chạy vào phòng tắm.  

 

Chẳng bao lâu, tất cả số nước đường cô vừa uống đều bị nôn ra ngoài, một chút cũng không còn.  

 

Đến khi nôn xong, chỉ còn lại là nước, lúc Lục Kiến Thành bước vào vừa hay nhìn thấy Nam Khuê nôn ra một ngụm máu.  

 

Trong nháy mắt, miệng cô đã bê bết máu.  

 

Nam Khuê nhìn mình trong gương, cô hoàn toàn không thể tin được, máu sao? Sao cô lại nôn ra máu được?  

 

"Khuê Khuê, em sao vậy?"  

 

Nhìn thấy cô nôn ra máu, Lục Kiến Thành thực sự bị dọa sợ.  

 

Sau khi rửa sạch sẽ, Lục Kiến Thành lập tức bế Nam Khuê trở lại giường, lần này ở trên giường, Nam Khuê lập tức dùng chăn bông quấn chặt lấy mình.  

 

Nhưng dù vậy cô cũng cảm thấy rất lạnh.  

 

Lạnh quá, lạnh quá.  

 

Tựa như có một trận gió lạnh trong thân thể cô đang không ngừng tỏa ra, không ngừng phát tán.  

 

Toàn Thân Nam Khuê rét run, môi trên cọ xát môi dưới, cô muốn nói chuyện nhưng hai hàm răng cứ đánh vào nhau, chỉ có thể khó chịu mở miệng nói vài tiếng đứt quãng: "Lục... Lục Kiến Thành, tôi... tôi lạnh, tôi lạnh quá."  

 

"Anh giúp tôi sưởi ấm... sưởi ấm."  

 

Cô thực sự cảm thấy lạnh thấu xương, như thể không có chút độ ấm nào.  

 

Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô, hai người cùng nhau chui vào trong chăn, rồi lại kêu người hầu phủ thêm hai lớp chăn lên.  

 

Nhưng dù vậy, cơ thể Nam Khuê vẫn không ngừng run rẩy dưới lớp chăn bông.  

 

"Lập tức gọi bác sĩ đến."  

 

Nói xong, Lục Kiến Thành gọi điện cho Lâm Tiêu: "Tôi nhớ hôm nay Cố Nam đáp chuyến bay trở về nước, cậu mau ra sân bay đón cậu ta rồi đưa cậu ta đến nhà tôi đi."  

 

"Hả, tổng giám đốc Lục, không phải ngài nói là không cần đi đón sao?"  

 

"Nam Khuê bị bệnh, giờ cậu đi đón cậu ta ngay, để cậu ta đến đây xem thử."  

 

"Vâng, tổng giám đốc."  

 

Dưới lớp chăn, Nam Khuê vẫn còn đang run rẩy, toàn thân cô lạnh cóng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.  

 

Quần áo trên người cô đã sớm bị thấm ướt một mảng.  

 

“Mau đi chuẩn bị nước ấm.” Lục Kiến Thành phân phó.  

 

Sau khi chuẩn bị xong nước ấm, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê vào trong bồn tắm, bởi vì được ngâm nước ấm, một lúc sau, cơ thể Nam Khuê cuối cùng cũng ấm lên một chút.   

 

Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhận ra rằng Lục Kiến Thành đang nằm trong cùng một bồn tắm với cô.  

 

“Anh… anh đi ra ngoài trước đi.” Nam Khuê đỏ mặt đẩy anh ra.  

 

"Khuê Khuê ngoan, bây giờ em vẫn còn đang bị bệnh, anh nhất định phải ở cùng em."  

 

Nam Khuê cố chấp lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn."  

 

"Lục Kiến Thành, chúng ta sắp li hôn rồi, không thể như thế này được, anh không thể đối xử với tôi như vậy, coi như tôi xin anh, anh đi ra có được không?"  

 

Nam Khuê vừa khóc vừa nói, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hết lần này đến lần khác, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mềm lòng, đứng dậy ra khỏi bồn tắm, đồng thời ra lệnh: "Vào giúp thiếu phu nhân tắm rửa, thay quần áo."  



"Vâng, tổng giám đốc Lục." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK