Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Xin lỗi em, anh không nên làm nhiều chuyện sai như vậy, càng không nên tổn thương em."  

 

Nói rồi Lục Kiến Thành cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn.  

 

"Trách anh, đều do anh. Lúc em nói ly hôn, em có biết anh đau lòng đến mức nào không? Anh không muốn rời xa em chút nào, nhưng em đã quyết tâm, em kiên định như vậy, thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện sẽ dùng cách không tử tế để giữ em lại, chỉ cần giữ em lại bên cạnh anh là được rồi."  

 

"Nhưng mà Khuê Khuê, dù là ngày trước hay bây giờ, anh đều không muốn ép buộc em."  

 

"Anh biết anh làm sai, em đang trách anh, em muốn anh làm gì cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh."  

 

Nam Khuê mở to mắt, nếu như không phải bản thân nghe thì cô cũng không dám tin vào tai mình.  

 

Đây là cảnh mà cô đã mơ không biết bao nhiêu lần.  

 

Nhưng khi mọi chuyện xảy ra cô lại không biết nên phản ứng như thế nào.  

 

Lúc lâu sau cô mới tìm lại được suy nghĩ của mình, một giây sau cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức ướt ướt, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống.  

 

Mười năm.  

 

Cô yêu anh mười năm.  

 

Gả cho anh, cũng rời xa anh.  

 

Ngay lúc cô cho rằng tất cả đều là vở kịch do một mình mình đóng vai thì anh lại nói với cô rằng anh cũng thích cô.  

 

Lúc kịp phản ứng lại, cô không thể kiềm chế đực cảm xúc của mình nữa.  

 

Giống như hơn ba ngàn đem yêu thầm đều được giãy bày.  

 

Nhiều ngày như vậy, thậm chí cô còn không biết mình đã trải qua như thế nào.  

 

Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ mãi như vậy, cô sẽ mang theo mối tình yêu thầm này già đi, thậm chí là đến lúc cô chết.  

 

Nhưng lúc này cô mới hiểu ra rằng tất cả những nỗ lực của mình đều có ý nghĩa.  

 

Đủ.  

 

Đủ rồi.  

 

"Sao em lại khóc, có phải do anh nói không hay không? Hay anh làm em tức giận?" Thấy Nam Khuê khóc, Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng.  

 

Không phải." Nam Khuê lắc đầu sau đó giải thích: "Em không có đau lòng, em chỉ..."  

 

Cô đột nhiên phát hiện mình không biết dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Cô nhào lên phía trước, lao vào trong lòng Lục Kiến Thành, vùi thân thể nhỏ xinh của mình vào lồng ngực rộng lớn của anh.  

 

Cô muốn ôm anh, ôm thật chặt, thật thật chặt.  

 

Phải ôm thật chặt để cảm nhận hơi ấm từ anh.  

 

Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.  

 

An tâm như vậy.  

 

Ngọt như mật vậy.  

 

Cuối cùng cũng không còn là một mình cô đơn phương, một mình cô chịu đựng.  

 

Cô yêu anh, rất rất rất yêu anh.  

 

"Lục Kiến Thành..." Nam Khuê gọi tên anh.  

 

Thật ra cô cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh mà thôi.  

 

"Hửm?" Lục Kiến Thành nhẹ giọng trả lời, âm cuối hơi nâng lên, yên lặng chờ cô nói tiếp.  

 

Kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê nói gì.  

 

Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Sao không nói gì vậy, anh vẫn đợi em."  

 

Nam Khuê cười, một lần nữa cựa quậy trong lòng anh, nói thật nhỏ: "Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh mà thôi!"  

 

"Thật sự không muốn nói gì sao?" Lục Kiến Thành hỏi lại.  

 

Nam Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK