Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến bây giờ, trong lòng cô luôn luôn nghĩ tới, yêu điên cuồng, vẫn là người đàn ông kia sao?

Người đàn ông đã chiếm hết trái tim cô trong suốt mười năm.

Giờ phút này, Lục Kiến Thành phát hiện anh rất ghen tị.

Không đợi Lục Kiến Thành trả lời, Phương Thanh Liên rốt cục cũng buông tay ra, cắn môi đáng thương nói: “Xin lỗi Kiến Thành, là em đã yêu cầu quá đáng, em không nên làm khó anh, cũng không nên đòi hỏi anh.”

“Là em đã sai, em quên mất thân phận của anh, quên mất anh muốn về nhà với Nam Khuê, thực xin lỗi.”

Nói xong, Phương Thanh Liên trở lại giường.

Đột nhiên, cô ta nhặt con dao bên cạnh mình, rồi hướng về phía chính mình.

Lục Kiến Thành nhanh mắt, lập tức xông lên, hất dao ra, đồng thời nhìn về phía Phương Thanh Liên tức giận: “Em đang làm gì vậy?”

“Không liên quan đến anh.” Phương Thanh Liên lạnh lùng nói.

“Anh nói đúng, nếu anh đã kết hôn rồi, muốn về nhà với vợ, chuyện của em không có bất kỳ quan hệ gì với anh.”

“Hôm nay, bất kể em chết hay sống, đều không liên quan gì đến anh.”

Nói xong, Phương Thanh Liên lại khom lưng cầm lấy đao.

Lục Kiến Thâm rút con dao trong tay cô ta ra, ném vào thùng rác, tức giận nói: “Thật là hồ đồ.”

“Kiến Thành, anh có biết hôm nay em sợ hãi, và tuyệt vọng như thế nào không? Người đàn ông kia vừa già vừa béo, bây giờ em nhớ lại đều cảm thấy ghê tởm, cả người phát run.”

“Bây giờ em nhắm mắt lại đều là những hình ảnh đó, rốt cuộc em đã làm sai cái gì? Sao họ lại đối xử với em như thế này, hãm hại em như vậy? Em đã là một người què, không thể đi lại bình thường, vì sao còn không buông tha cho em?”

“Anh biết gì không? Em cảm thấy mình thật bẩn, cả người em đều bẩn, bẩn thấu, anh nói xem, người như em vừa que vừa bẩn, sống còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng chết đi cho rồi.”

Lời nói của Phương Thanh Liên, từng câu từng câu từng câu chán nản.

Trái tim Lục Kiến Thành có cứng rắn đến đâu cũng tan chảy.

Anh đi qua, cuối cùng cũng không đành lòng, đưa tay ôm lấy cô ta, nhẹ giọng an hỉ: “Đừng sợ, sau này sẽ không có người làm tổn thương em nữa, chuyện hôm nay, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”

“Nhưng em vẫn cảm thấy mình bẩn thỉu.” Phương Thanh Liên khóc càng thêm đau lòng.

Lúc này, Nam Khuê xoay người, lại nhìn về phía hai người đang ôm nhau.

Cô hít một hơi, cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân rồi nói: “Vậy tôi về một mình!”

Phương Thanh Liên vừa nghe, đẩy Lục Kiến Thành ra: “Kiến Thành, anh đi đi, mau trở về cùng Nam Khuê đi, một mình em vẫn ổn.”

Cô ta cố ý nói như vậy, làm ra dáng vẻ rất rộng lượng.

Lục Kiến Thành cau mày: “Em chắc mình có thể ở một mình không?”

Phương Thanh Liên nói: “Ừm, dù sao em cũng đã quen ở một mình, không có gì to tát, dù sao chỉ là qua một đêm lại một đêm mà thôi.”

“Em biết, anh đã kết hôn, có gia đình của mình, mà em, em chỉ là một người què, sự tồn tại của em chỉ có thể liên lụy đến anh.”

“Thực xin lỗi, sau này em sẽ không tìm anh nữa. Như vậy…”

Cô cắn môi, nhìn về phía Nam Khuê: “Sau này, cô ấy cũng sẽ không đến bới móc lỗi của em, cố ý nhắm vào em nữa.”

Bước chân vừa mới bước của Nam Khuê ngay lập tức dừng lại.

Cô đã nói, hôm nay sao Phương Thanh Liên có thể yên phận như vậy, sao mà không hất nước bẩn lên người cô chứ.

Quả nhiên, chuyện này lại bắt đầu.

“Thanh Liên, em đây là có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến Nam Khuê?” Lục Kiến Thành nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Phương Thanh Liên lập tức che môi lại: “Xin lỗi, Kiến Thành, em không cố ý, em chỉ là không cẩn thận nói lỡ miệng, em không muốn bởi vì chuyện của em làm cho vợ chồng hai người bất hòa, sinh ra xa cách.”

“Nói rõ ràng.” Lục Kiến Thành giật mình, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô ta.

Phương Thanh Liên chỉ có thể đáng thương mở miệng: “Hôm nay sở dĩ em đến nhà hàng này là vì giúp đỡ Tiếu Tiếu đi xem mắt, người đàn ông kia vốn là đối tượng xem mắt của em ấy.”

“Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến Nam Khuê?”

“Bởi vì…” Phương Thanh Liên cắn môi, vẻ vô tội: “Bởi vì mấy ngày trước, em và Nhu Nhu đi dạo phố gặp Nam Khuê và bạn của cô ấy, bọn họ dụ dỗ em mua một chiếc nhẫn năm triệu, em không có tiền, buộc phải mượn tiền của Tiếu Tiếu, đổi lại, em thay Tiếu Tiếu đi xem mắt.”

“Em biết, là em xui xẻo, nhưng nếu như không có cái bẫy của chiếc nhẫn, em sẽ không mượn tiền của Tiếu Tiếu, cũng sẽ không bị ép đi xem mắt, càng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, Kiến Thành, em biết, em biết không nên đem chuyện này đổ lỗi cho Nam Khuê, nhưng mà…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK