Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn lời nói trong miệng anh làm cho hai má Nam Khuê phát sốt đỏ lên.

Anh vẫn cứ cách cô gần như vậy, môi còn kề sát vành tai cô, Nam Khuê cảm thấy bây giờ cô như cứng đờ, cũng không có cách nào suy nghĩ.

Đầu óc trống rỗng.

Chỉ có cảm giác của cơ thể là thật, một trận tê dại giống như dòng điện nhanh chóng chảy qua cả người của cô.

Mềm mại, rất thoải mái.

Cô suýt chút nữa muốn phóng túng chính mình đắm chìm trong loại dịu dàng này.

Ánh nắng chiều, không còn chói mắt như buổi trưa, trái lại có vẻ nhu hòa hơn.

Khi một tia nắng chiếu lên người bọn họ, rơi trên gương mặt dịu dàng mềm mại của Nam Khuê, Lục Kiến Thành bất giác nhìn đến ngây người.

Khuê Khuê của anh rất đẹp!

Thật sự rất đẹp.

Đến nổi làm cho anh hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.

“Khuê Khuê, nhắm mắt lại.” Lúc dòng suy nghĩ này mạnh mẽ tràn vào trong đầu, Lục Kiến Thành đã lên tiếng.

Nam Khuê sửng sốt một chút.

Lục Kiến Thành lại mở miệng: “Nghe lời anh, nhắm mắt lại.”

Giống như ma xui quỷ khiến, Nam Khuê nghe theo lời anh, rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Lục Kiến Thành nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi mỏng từng chút một tiến lại gần.

Anh cũng không sốt ruột, quả thực là khác nhau một trời một vực với vẻ điên cuồng hồi sáng.

Lần này, anh rất chậm.

Và rất kiên nhẫn.

Khuôn mặt đẹp trai càng lúc càng tới gần, Lục Kiến Thành dịu dàng như một quý ông.

Ngay khi môi anh sắp hôn lên.

Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một tiếng động.

Nam Khuê lập tức giống như tỉnh lại từ trong mơ, bất ngờ mở mắt ra, đồng thời đưa tay đẩy Lục Kiến Thành ra: “Anh buông tôi ra trước đi, chen chúc có chút nóng.”

Lục Kiến Thành không nói gì, chỉ là hai mắt sâu kín nhìn về phía Nam Khuê, trong đôi mắt đen nhánh kia giống như có một ngọn lửa, đang cháy hừng hực, nóng rực và điên cuồng.

Thấy anh không trả lời, Nam Khuê lại duỗi tay đẩy: “Anh đến quá gần rồi, cách ra một chút.”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành nhìn cô, quay cuồng, lặng lại.

Rồi lại quay cuồng, sau đó đã bình tĩnh lại.

Sau đó mới buông tay xuống, lui về phía sau một chút.

Nhưng cũng không hoàn toàn buông Nam Khuê ra, chỉ nhường cho cô thêm một chút không gian.

“Bây giờ thở dễ dàng hơn chút nào chưa?” Lục Kiến Thành hỏi.

Nam Khuê nghi ngờ anh cố ý, anh thông minh như vậy, sao lại không biết “không thở nổi” trong miệng cô là có ý gì?

Đơn giản là bảo buông cô ra.

Nhưng Lục Kiến Thành lại cố ý giả ngu với cô.

Đồng thời nhìn xung quanh một vòng, chuyển đề tài nói: “Chỗ này sao lại là phòng trống?”

“Phòng này vốn là một phòng đơn, nhưng bởi vì bệnh nhân tăng lên, nên chuẩn bị sửa sang thành phòng ba người, đang muốn sửa sang, vừa mới đem đồ đạc bên trong chuyển ra ngoài, cho nên mới trống.”

Nói đến đây, trái tim Nam Khuê cũng nhảy dựng lên.

May mắn nơi này đang sửa sang, nếu thật sự có bệnh nhân ở, vậy dáng vẻ cô và anh vừa mới ngã vào nhau quả thực không dám nghĩ, nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.

“Anh buông tôi ra trước đi, tôi phải trở lại làm việc, không thể ra ngoài quá lâu.” Nam Khuê nói.

“Anh bảo Lâm Tiêu nói với đồng nghiệp của em, giúp em một lúc.”

“Như vậy không tốt lắm, các cô ấy cũng có công việc riêng của mình.”

Lục Kiến Thành nhướng mày: “Vậy em cảm thấy anh có quá nhiều tiền không có chỗ để tiêu, hay là một nhà từ thiện lớn, cho nên hàng ngày đều cho những đồng nghiệp kia của em vừa ăn vừa uống, phục vụ chu đáo mọi thứ như vậy?”

Nam Khuê không nói lời nào nữa.

Lục Kiến Thành tiếp tục: “Không phải vì để cho bọn họ được một chút lợi lộc, bình thường sẽ chiếu cố em nhiều hơn một chút sao?”

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng quá tốn kém, tôi biết những thứ anh tặng đó cũng không hề rẻ, tất cả hoa quả anh chọn đều là loại tốt nhất, nhưng mà cứ anh như vậy tôi sẽ áp lực rất lớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK