Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Kiến Thành không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.  

 

Khi thấy Nam Khuê vẫn còn mặc quần áo, đầu tóc bù xù ngồi dưới vòi hoa sen, anh vội vàng chạy đến, đau lòng ôm lấy cô.  

 

"Khuê Khuê, em làm sao vậy?"  

 

Lục Kiến Thành ôm lấy cô, phản ứng đầu tiên là cô cảm thấy không thoải mái ở đâu.  

 

"Nói anh biết, em có khó chịu ở đâu không?"  

 

Cuối cùng lần này Nam Khuê cũng mở mắt ra, khi thấy khuôn mặt của Lục Kiến Thành ở trước mắt, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng, cô không nhịn được nữa mà òa khóc.  

 

Chỉ là nước mắt nhanh chóng bị nước cuốn đi.  

 

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn vuốt ve khuôn mặt cô như một món đồ quý giá dễ vỡ, cẩn thận từng chút một, nhẹ nhàng lau đi.  

 

Giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng như vậy.  

 

Vừa lau vừa hỏi: "Khuê Khuê, em khó chịu ở đâu?"  

 

Không phải trong phòng bao rất lạnh nhạt, rất xa cách, ánh mắt lúc nhìn cô như một người lạ sao?  

 

Sao lại đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy?  

 

Nam Khuê nhìn anh, nước mắt rơi không ngừng, vô cùng đáng thương nói: "Chỗ nào cũng khó chịu."  

 

Cô đưa tay ra nắm lấy quần áo trước ngực: "Nhưng chỗ này, chỗ này khó chịu nhất, Lục Kiến Thành, anh biết không? Nơi này đau."  

 

"Nó đau quá, em không muốn nó đau chút nào, nhưng... Em lại không khống chế được, em thật sự không khống chế được."  

 

Cô càng nói càng khóc to hơn.  

 

"Anh nói cho em biết đi, làm sao nó mới có thể hết đau? Làm thế nào mới hết khó chịu?"  

 

"Thật xin lỗi Khuê Khuê, là anh sai rồi, anh không nên để em uống rượu, bây giờ anh sẽ đưa em đến chỗ bác sĩ."  

 

Lục Kiến Thành cho rằng cô uống rượu nên mới đau tim, nên mới khó chịu.  

 

Nam Khuê cười cười, kéo anh một cái: "Lục Kiến Thành, anh đúng là tên ngốc, em không đau thân thể, em đau lòng."  

 

"Trái tim, chỗ trái tim đau, anh hiểu không?"  

 

Nói xong cô ngẩng đầu lên, để mặc cho nước xả vào mặt mình.  

 

Dường như làm như vậy mới có thể khiến nỗi đau dịu đi.  

 

Nhưng như vậy cũng chỉ xoa dịu trong một lúc.  

 

Nam Khuê một lần nữa ôm chặt lấy mình, cô tiếp tục ngồi dưới vòi hoa sen, cúi thấp đầu, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.  

 

Đột nhiên một tiếng nghẹn ngào hòa vào cùng tiếng nước vang lên, dù rất nhỏ nhưng Lục Kiến Thành vẫn có thể nghe thấy được.  

 

Cô ngẩng đầu, khóc nấc lên: "Lục Kiến Thành, sao anh có thể làm như vậy với em chứ? Anh biết em khó chịu đến mức nào không?"  

 

"Thật xin lỗi, Khuê Khuê." Anh không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô, ngoài xin lỗi ra cũng không biết nói lời gì khác.  

 

Chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi.  

 

"Em không cần lời xin lỗi đó, nói xin lỗi thì được ích gì chứ?"  

 

"Em thích anh như vậy, thích đến nỗi trái tim cũng đau, nhưng anh chỉ làm em đau lòng, chỉ khiến em khó chịu."  

 

"Anh ôm hai người phụ nữ kia, đối xử lạnh nhạt với em, anh chỉ coi em là người lạ, anh không lo lắng cho em, em đau, Lục Kiến Thành, tim em đau đến chết mất."  

 

"Hu hu..." Nam Khuê càng nói càng cảm thấy đau lòng.  

 

Có lẽ do cồn nên cô không kiềm chế bản thân, nghĩ cái gì đều nói ra hết.  

 

"Ông nội mất, em không có người thân, em không có mẹ, không có cha, cũng không có họ hàng, em cho rằng anh sẽ bảo vệ em, nhưng anh lại không, anh không những không bảo vệ em mà còn luôn khiến em đau lòng."  



"Lục Kiến Thành, anh có biết không, em không còn gì nữa, nhưng em không sợ, vì em biết em còn có anh, nhưng bây giờ ngay cả anh cũng không thuộc về em." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK