Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy anh ở nhà cô còn tự nhiên hơn ở nhà mình.  

 

Hơn nữa thấy anh dịu dàng săn sóc như vậy, cô thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.  

 

"Bị thương ở đâu, để anh xem."  

 

Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, đưa tay muốn cởi dép của cô ra để kiểm tra vết thương.  

 

Nam Khuê vội vàng thu chân lại, ngượng ngùng nói: "Không cần, chỉ là lúc vừa bị trật thì hơi đau một chút thôi, vừa nãy tôi đã xem qua rồi, cũng không nghiêm trọng lắm."  

 

"Không nghiêm trọng lắm là như thế nào?"  

 

Nói xong, anh vẫn khăng khăng nắm lấy chân Nam Khuê.  

 

Sức lực của anh rất lớn, cô bị nắm đến nỗi không nhúc nhích được, chỉ có thể tùy ý cho anh cời dép ra.  

 

Sau đó, cởi luôn cả tất chân.  

 

Tất chân vừa được cởi ra, vết thương trên mắt cá chân của cô lập tức lộ ngay trước mắt anh.  

 

Gần như ngay lập tức, sắc mặt anh trầm xuống, trầm giọng nói: "Đều đỏ và sưng lên rồi, còn nói là không nghiêm trọng?"  

 

Nam Khuê nhỏ giọng nói: "Tôi vừa mới bôi thuốc, sáng mai ngủ dậy sẽ hết sưng."  

 

“Sưng lớn như vậy, em nghĩ qua buổi tối là có thể hết sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.  

 

Nam Khuê: "..."  

 

Cô yên lặng sờ sờ mũi, cũng không nói gì.  

 

“Em bôi thuốc gì vậy, đưa anh nhìn xem.” Lục Kiến Thành hỏi.  

 

Nam Khuê chỉ vào tuýp thuốc mỡ trên bàn, Lục Kiến Thành cầm lấy, liếc mắt nhìn một cái, liền ném luôn lên bàn.  

 

Sau đó anh gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: "Gửi cho tôi một số loại thuốc thường dùng tới đây, mấy loại có hiệu quả tốt ấy, tôi đang ở chỗ Nam Khuê."  

 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu vẫn còn cẩn thận cân nhắc ý tứ câu vừa rồi.  

 

Thế mà lại ở chỗ của cô Nam Khuê?  

 

Thì ra là thế.  

 

Cho nên, hôm nay tổng giám đốc Lục vội vàng rời đi như vậy là vì đi gặp vợ sao?  

 

Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu lập tức cao hứng, tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê là đang muốn hòa giải, vậy thuốc của cậu phải nhanh chóng chuyển đến, không thể để vì cậu mà kéo chân tổng giám đốc Lục được.  

 

Nửa giờ sau, Lâm Tiêu đã đến gõ cửa nhà Nam Khuê.  

 

Lục Kiến Thành ra mở cửa, Lâm Tiêu vốn muốn hỏi vài câu thì Lục Kiến Thành cầm lấy hòm thuốc, không nói câu nào mà trực tiếp đóng cửa lại.  

 

Chỉ còn Lâm Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài nói: "Haizz, tổng giám đốc Lục, tôi vốn dĩ muốn nói với anh rằng trời rất âm u, lát nữa có thể mưa to, anh nên cẩn thận một chút."  

 

Nhưng khi vừa xuống thang máy, Lâm Tiêu đã nghĩ, may mà anh còn chưa nói gì.  

 

Sau nửa giờ chườm đá, chân của Nam Khuê đã hết sưng, nhưng vẫn rất đỏ.  

 

Lục Kiến Thành thử ấn một cái rồi hỏi: "Có đau không?"  



"Vẫn ổn." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK