Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe thấy những lời cậu bé nói, cô gái lễ tân có chút sững sờ.  

 

Không chỉ vì cậu bé dễ thương, mà hơn nữa là vì cậu bé đã trực tiếp nói ra tên của tổng giám đốc Lục.  

 

“Bạn nhỏ, em muốn tìm tổng giám đốc của bọn chị sao?”  

 

Đối diện với cậu bé có vẻ ngoài dễ thương, ngoan ngoãn và ăn nói ngọt ngào, cô gái ở quầy lễ tân càng thêm yêu thích cậu bé.  

 

“Vâng, chính là tìm ông ấy.” Lục Tư Mặc gật đầu.  

 

“Bạn nhỏ, muốn gặp tổng giám đốc Lục của bọn chị cũng được thôi em có hẹn trước không?”  

 

Nghe đến đây, cậu bé Lục Tư Mặc liền nhíu mày.  

 

Thầm nghĩ: “Phiền phức như vậy sao?”  

 

Mình muốn gặp cha của mình còn cần phải hẹn trước?  

 

“Không có, cần phải hẹn trước sao ạ?” Lục Tư Mặc chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi.  

 

Cô gái lễ tân có chút không nỡ gật đầu, đồng thời nói.  

 

“Xin lỗi em nhé bạn nhỏ, muốn gặp tổng giám đốc Lục cần phải có hẹn trước, nếu em không có hẹn trước, thì chị không thể để em vào được.”  

 

Tiểu Tư Mặc cũng rất hiểu chuyện, liền gật đầu.  

 

“Vâng, cảm ơn chị, em hiểu rồi, vậy em không làm phiền chị nữa.”  

 

Dù sao thì cậu cũng không bận, mỗi ngày đều có nhiều thời gian.  

 

Vì không có hẹn trước không thể vào gặp cha, vậy cậu sẽ ở đây đợi một lúc là được rồi.  

 

Đợi tới buổi tối tan ca, cha sẽ từ trong tòa nhà đi ra.  

 

Đợi rồi lại đợi, 10 phút, 20 phút…  

 

Rất nhanh đã là 1 tiếng đồng hồ rồi.  

 

Có thể là chờ đợi có chút khổ sở, Lục Tư Mặc ngồi trên ghế, đột nhiên đầu gật nhè nhẹ.  

 

Thì ra là đợi buồn chán quá nên cậu đã ngủ gật .  

 

Thấy cậu gật đầu có vẻ buồn ngủ, trái tim của cô gái lễ tân lập tức tan chảy.  

 

Cô đưa tay lấy điện thoại gọi điện cho phòng tổng tài: “Trợ lý Lâm, ở dưới này có một cậu bé nói rằng có một việc rất quan trọng muốn gặp tổng giám đốc Lục.”  

 

“Cậu bé?” Lâm Tiêu khó hiểu.  

 

Sau những lời thuyết phục của cô gái lễ tân, Lâm Tiêu đã xuống đại sảnh.  

 

“Cậu bé đó ở đang ở đâu?”  

 

Cô gái lễ tân chỉ tay, Lâm Tiêu liền đi tới đó.  

 

Khi nhìn thấy Lục Tư Mặc ở trước mắt, đôi mắt đáng yêu đang nhắm lại, ngủ mê mệt, Lâm Tiêu chỉ là vội vàng nhìn lướt qua, không nhìn kỹ và cũng không nghĩ ngợi nhiều.  

 

Tuy nhiên, khi Lục Tư Mặc vừa ngẩng đầu lên, mở mắt, Lâm Tiêu lập tức trợn to hai mắt.  

 

Ngay lập tức, cả người cậu ấy như hóa đá, cậu không thể tin được khi nhìn cậu bé trước mắt.  



Cậu…cậu bé này nhìn quá giống tổng giám đốc Lục. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK