Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trái tim của Lục Kiến Thành khẽ rung động, muốn bước nhanh tới.  

 

Thế nhưng, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Niệm Khanh vừa rồi còn kháng cự mình, bước chân nâng lên lại lập tức hạ xuống.  

 

Dù sao cũng là một đứa bé, anh không thể nóng vội, nhất định phải nhẫn nại một chút.  

 

Nam Khuê yên lặng nắm lấy tay của Lục Kiến Thành, an ủi: “Đừng lo lắng, em vừa mới nói chuyện với Niệm Khanh rồi, thằng bé không có ghét anh đâu, chỉ là nhất thời bất bình cho em, cho nên mới tức giận với anh thôi."  

 

"Trông thấy anh và Tư Mặc ở cùng nhau, thật ra trong lòng của thằng bé cực kỳ ghen tị."  

 

Không thể không nói, những lời của Nam Khuê giống như một liều thuốc an thần cho Lục Kiến Thành.  

 

“Thật sao?” Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.  

 

"Đương nhiên rồi, thằng bé bằng lòng ra khỏi phòng, có nghĩa là nó đã tha thứ cho anh, nhưng có thể vẫn còn chút ngại ngùng, hoặc có thể không biết phải mở miệng với anh như thế nào. Anh cần phải kiên nhẫn hơn, cho thằng bé thêm một chút thời gian."  

 

"Đúng rồi, vừa nãy không phải anh đang chơi game cùng Tư Mặc sao? Bọn em ở trong phòng cũng nghe được tiếng cười của hai người, thật ra Niệm Khanh rất ghen tị. Thế này đi, anh cứ tiếp tục chơi với Tư Mặc đi, em thử để Niệm Khanh tham gia chơi cùng hai người xem sao."  

 

Nam Khuê đề nghị.  

 

Lục Kiến Thành gật đầu tán thành: "Được, ý kiến này ​​hay đấy."  

 

Sau đó, anh liền bước lên phía trước.  

 

Thấy anh đang đi về phía mình, Tiểu Niệm Khanh siết chặt món đồ chơi trong tay.  

 

Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu siết thật chặt.  

 

Ngay cả lồng ngực cũng đập thình thịch.  

 

Ngay lúc Lục Kiến Thành sắp đi tới, cậu theo bản năng muốn lùi lại.  

 

Tuy nhiên, khi đôi chân nhỏ của cậu vừa nhấc lên, cậu đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành chuyển hướng đi về phía anh trai mình.  

 

“Tư Mặc, cha tiếp tục chơi game với con được không?” Lục Kiến Thành cưng chiều, đưa tay lên vuốt tóc của Tiểu Tư Mặc, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.  

 

Tiểu Niệm Khanh nhìn thấy cảnh này, lập tức cắn chặt môi.  

 

Ông ấy không đến gần mình, đó có lẽ là những gì mà cậu mong đợi.  

 

Nhưng trông thấy ông ấy chỉ chơi với anh trai, còn cưng chiều anh trai như vậy, vì sao cậu lại cảm thấy có chút chua xót thế này!  

 

Bĩu môi một cái, trong lòng Tiểu Niệm Khanh có cảm giác rất khó chịu.  

 

Đúng lúc này, Nam Khuê bước tới, ngồi xổm xuống và dịu dàng nói: "Niệm Khanh, thật ra con đã tha thứ cho cha con rồi đúng không?"  

 

Tiểu Niệm Khanh nhìn món đồ chơi trong tay, cúi đầu im lặng, không nói gì.  

 

Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của Tiểu Tư Mặc và Lục Kiến Thành đang chơi đùa.  

 

Không chỉ vậy, Lục Kiến Thành còn cõng Tiểu Tư Mặc trên lưng, sau đó chuyển thành cưỡi trên đầu, đỉnh đầu gần như sắp chạm phải trần nhà, hai người vui vẻ đến quên cả trời đất.  

 

Cảnh tượng này thực sự làm Tiểu Niệm Khanh ghen tị vô cùng.  

 

Đôi mắt đen của cậu mở thật to, gần như không rời mắt khỏi Lục Kiến Thành và Tư Mặc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK