Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Mạc Hàn bỗng nhiên giật mình.  

 

Ngay lúc đó, anh thậm chí còn xuất hiện ảo giác và cảm thấy mình chính là chồng của cô.  

 

Nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng rằng mình không phải.  

 

“Ông xã, sao anh không nói gì?”  

 

Thấy anh mím môi, Nam Khuê cảm thấy không vui.  

 

Cô bĩu môi, với một giọng nói quyến rũ và đáng yêu.  

 

Kiểu nũng nịu đó càng được cô thể hiện ra một cách tinh tế.  

 

Cố Mạc Hàn nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp, mỗi nhịp đều đang đập một cách dữ dội trong lồng ngực anh.  

 

Cho dù ra sức kìm chế.  

 

Cho dù cố gắng phủ nhận.  

 

Anh cũng không thể lừa được chính mình.  

 

Nam Khuê đưa tay, như một cô gái nhỏ say rượu véo má anh với vẻ không hài lòng.  

 

“Anh có phải không muốn ngủ cùng em không? Huhu, con yêu à, con xem cha con không quan tâm tới mẹ con mình chút nào cả.”  

 

“Lục Kiến Thành, anh không yêu em nữa đúng không?”  

 

Cô vừa nói, nước mắt cũng lăn dài theo.  

 

Giọt nước mắt trong suốt long lanh thoáng chốc rơi xuống mu bàn tay của Cố Mạc Hàn.  

 

Giọt nước mắt quá rõ ràng nên dù anh muốn không quan tâm cũng khó.  

 

Sau đó, trong đầu Nam Khuê như bị dây thần kinh nhạy cảm nào đó điều khiển, trong khoảnh khắc, nước mắt cô không thể ngừng rơi.  

 

Nắm lấy cổ áo của Cố Mạc Hàn, cô ngẩng đầu lên, khóc như mưa.  

 

“Cô Nam Khuê, tôi không phải chồng cô.”  

 

“Cô, cô đừng khóc nữa, cô kìm chế một chút.”  

 

Cố Mạc Hàn thuyết phục.  

 

Nhưng Nam Khuê không những không ngừng lại, ngược lại còn khóc ngày càng dữ dội hơn.  

 

Chu Hiểu Tinh cũng có lúc khóc, nhưng trước giờ cũng chưa từng khóc như vậy.  

 

Cố Mạc Hàn đâu thể ngăn cản được, trong chốc lát chân tay đã luống cuống hết lên.  

 

Biết là không thể kích động cô, anh chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Cô còn đang mang thai, khóc nhiều không tốt cho đứa bé, cũng không tốt cho mắt.”  

 

“Cô xem mắt của cô đẹp như vậy, nếu như khóc sưng lên thì sẽ không còn đẹp nữa.”  

 

Nam Khuê bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt giận dữ nhìn anh.  

 

“Huhu, con yêu, con xem cha thật là quá khốn nạn, ông ấy quên mất chúng ta rồi.”  

 

“Cha con còn không thừa nhận thân phận của mình, con nói xem, cha có phải là một tên khốn không, có phải là đáng đánh không?”  

 

“Được, mẹ sẽ đánh thay con.”  

 

Sau đó là những cú đấm liên tiếp của Nam Khuê lên người Cố Mạc Hàn.  

 

Nói là đánh nhưng lực chỉ nhẹ như cây bông.  

 

Sau đó, chắc là khóc mệt rồi.  

 

Nam Khuê dụi dụi mắt, đột nhiên sắc mặt trong trẻo nhìn Cố Mạc Hàn: “Thật ngại quá,  đã khiến anh chê cười rồi.”  

 

“Em vừa mơ một giấc mơ, mơ gặp lại chồng em, trong chốc lát chưa thoát khỏi giấc mơ đó được.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK