Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng mà, ngay lúc đôi môi của anh vừa muốn hôn, Nam Khuê chợt nghiêng đầu.  

 

Môi anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má Nam Khuê, cuối cùng rơi xuống hư không.  

 

Siết chặt hai tay, Nam Khuê lạnh nhạt nói: "Lục Kiến Thành, xin hãy tự trọng!”  

 

"Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không nên đối xử với tôi như vậy."  

 

Dừng một chút, cô cố nén sự chua xót và cay đắng trong lòng: "Hơn nữa, tôi cũng không phải là đồ chơi của anh khi anh ham muốn, muốn hôn thì hôn, nghĩ muốn thì có được. Nếu anh muốn điều này, tôi xin lỗi, tôi không làm được.”  

 

Cơ thể Lục Kiến Thành nhất thời cứng đờ tại chỗ, cảm giác khó chịu tràn vào trong tim.  

 

Những khó chịu kia giống như thủy triều dâng lên, điên cuồng hướng tới anh, gần như bao vây anh.  

 

Trái tim, khó chịu quá.  

 

Anh rõ ràng đã rung động, là tình khó kiềm chế.  

 

Nhưng mà, cô lại hiểu như vậy sao?  

 

Ngực, quá đau.  

 

Có vẻ như từng hơi thở của anh là một con dao.  

 

Đôi mắt Lục Kiến Thành nhanh chóng ảm đạm xuống, anh muốn nói cho cô biết, không phải, Nam Khuê, sao cô lại là một món đồ chơi lúc anh ham muốn chứ? Tôi động lòng, là không khống chế được, là tình khó kiềm chế.  

 

Cô vẫn sẽ tin điều đó chứ?  

 

Không phải chứ.  

 

Nhưng anh sẽ trách cho cô không?  

 

Không thể.  

 

Bởi vì Lục Kiến Thành biết rõ người khốn kiếp là của mình, người làm sai cũng là anh.  

 

Rốt cuộc anh đã làm cô bị tổn thương bao nhiêu lần, làm cô bị tổn thương sâu đến mức nào, mới có thể khiến cô cho rằng như vậy, mới có thể làm cho cô không có một chút cảm giác an toàn nào.  

 

"Xin lỗi, Nam Khuê." Trong lòng Lục Kiến Thành nói hết lần này đến lần khác.  

 

Nhưng cho dù nói một ngàn lần, vạn lần, cũng không cách nào bù đắp cho những gì mà anh đã gây nên.  

 

“Xin lỗi!”  

 

Cuối cùng, Lục Kiến Thành bỏ lại những lời này, giống như một kẻ đào ngũ chạy trối chết.  

 

Sau khi anh rời đi một lát, thi Nam Khuê nhận được điện thoại của Lâm Niệm Sơ.  

 

"Nam Khuê bảo bối, cậu thế nào, tớ biết cậu khó chịu, cậu đợi tớ, tớ sắp về rồi."  

 

Nghe được giọng nói của Niệm Sơ, trái tim Nam Khuê lập tức tràn ngập chua xót và tủi thân, lập tức hốc mắt đỏ lên, nhịn không được khóc: "Niệm Niệm, tớ thật khó chịu.”  

 

"Tớ biết cậu khó chịu, chờ tớ trở về, tới nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, còn có đóa Bạch Liên Phương Thanh Liên kia, tớ nhất định làm cho cô ta đẹp mặt."  

 

Nhắc đến Phương Thanh Liên, Nam Khuê chợt nhớ tới: "Cô ta đã bị Lục Kiến Thành đưa ra nước ngoài rồi, cậu chắc sẽ không gặp được cô ta đâu.”  

 

"Thật sự tiễn đi rồi? Lục Kiến Thành tự mình tiễn đi?” Lâm Niệm Sơ không ngờ tới.  

 

"Chắc là đi rồi, nhưng không phải anh ta tự mình tiễn, là anh ta phân phó Lâm Tiêu đưa đi."  



"Vậy thì tớ không tin, Phương Thanh Liên là người đàn bà mưu mô như vậy, chỉ cần chưa tận mắt nhìn cô ta lên máy ra nước ngoài, thì vẫn tớ không tin." Lâm Niệm Sơ nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK