Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Kiến Thành vừa tỉnh lại, chưa kịp mở mắt liền vươn tay sờ một bên, ý thức được bên cạnh không có ai, anh liền bật dậy ngay lập tức.  

 

"Nam Khuê..."  

 

Anh vừa gọi, vừa đi xuống giường tìm.  

 

Nhưng tìm khắp căn phòng cũng không thấy Nam Khuê.  

 

Trong nháy mắt, anh lại như quay trở về thời điểm tối qua về nhà tìm nhưng không thấy cô, lúc đó anh cũng hoảng sợ y như bây giờ.  

 

"Nam Khuê ..." Anh kêu, xốc hết rèm cửa lên.  

 

Nhưng mà, lần này khác với lần trước, sau tấm rèm không có một bóng người nào, không có gì cả.  

 

Lục Kiến Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, lại xốc tấm rèm khác lên, đằng sau vẫn không có gì.  

 

Anh cúi xuống và nhìn ra cửa sổ, cũng không thấy ai hết.  

 

Lúc đó, anh chợt thấy nhẹ nhõm hơn.  

 

Anh đang sợ điều gì?  

 

Sợ cô nhảy lầu sao?  

 

"Nam Khuê..."  

 

Lục Kiến Thành xoay người lại, nhanh chóng chạy xuống tầng.  

 

Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong phòng bếp, anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười.  

 

Nam Khuê xoay người, chỉ thấy một người đàn ông với quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời và đi dép lê đang đứng đó, cô ngẩn người.  

 

Ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành gắt gao ôm chặt.  

 

Sức lực của anh quá lớn khiến cô gần như không thở nổi, chỉ có thể vươn tay kéo anh: "Anh ôm chặt quá, tôi sắp không thở nổi rồi."  

 

Lục Kiến Thành lúc này mới thả lỏng một chút, nói: "Sao em lại đi xuống một mình? Anh còn tưởng rằng em biến mất rồi, làm anh sợ muốn chết."  

 

"Lần sau đi đâu thì nói cho anh biết trước". Anh nói.  

 

Nghe anh nói vậy, Nam Khuê cũng không rõ là trong lòng mình cảm thấy thế nào.  

 

Kể từ sau khi kết hôn, trong lòng cô anh luôn là một người dịu dàng, nho nhã, lịch lãm.  

 

Một người đàn ông mặc vest và thắt cà vạt, ngay cả cà vạt cũng không lệch chút nào, vậy mà lại lại bày ra bộ dạng hoảng loạn như vậy trước mặt cô.  

 

Vì sao chứ?  

 

Có phải vì tưởng rằng cô biến mất rồi nên mới hoảng hốt đi xuống tầng như vậy, điên cuồng tìm cô không?  

 

Một người đàn ông như anh, vừa hoảng loạn vừa lo lắng, mất đi nguyên tắc của mình vì cô sao?  

 

Nhưng mà đã muộn rồi.  

 

Cô đã không cần nó nữa.  

 

Có lẽ đây là cái ôm cuối cùng của hai người, có thể tham lam một chút cũng tốt, thế nên Nam Khuê cũng không cự tuyệt.  

 

Lục Kiến Thành ôm cô, cô cũng lẳng lặng để anh ôm.  

 

Cuối cùng, cả hai cùng nhau ăn sáng.  

 

Xuyên suốt bữa sáng, Nam Khuê đều yên lặng ăn, cô không nói gì, biểu cảm trên mặt rất dịu dàng, ánh mặt trời chiếu vào, trông vô cùng ấm áp.  

 

Trái tim Lục Kiến Thành tràn ngập ngọt ngào, anh cảm thấy hai người đã trở lại như trước đây.  

 

Nếu như ngày tháng sau này vẫn mãi như vậy thì thật tốt.  

 

Thế nhưng, đó chỉ là một hy vọng xa vời.  

 

Khoảnh khắc nghe những lời Nam Khuê nói, giấc mơ của anh bỗng chốc tan tành.  

 

Sau bữa sáng, Nam Khuê buông chén đũa xuống, nhìn anh: "Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, cảm ơn anh đã thành toàn cho tôi."  

 

Lục Kiến Thành nghe cô nói vậy thì vô cùng hoang mang, không hiểu ý cô là gì.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK