Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vừa mới thay áo khoác trắng, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.  

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Đông Họa liền đứng trước mặt cô, nước mắt chảy dài trên mặt.  

 

“Khuê Khuê, thật sự là cô sao?” Đông Họa không thể tin được nhìn người trước mặt.  

 

Nam Khuê tràn đầy áy náy, liền giang tay ôm lấy Đông Họa: "Thực xin lỗi Họa Họa, tôi đã giấu cô đi lâu như vậy. Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."  

 

Hai người ôm nhau một lúc.  

 

Đột nhiên, Đông Họa đẩy Nam Khuê ra: "Cô quả thực rất có lỗi với tôi. Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại giấu giếm tôi. Cô có biết tôi đã khóc như thế nào không? Tôi áy náy muốn chết luôn đấy!"  

 

"Tôi xin lỗi, tôi sẽ giải thích cho cô, được không?"  

 

"Được, vậy mau nói cho tôi biết, nếu cô đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, tôi sẽ không trách cô nữa. Còn nếu không giải thích rõ ràng, tôi không muốn làm bạn bè với cô nữa."  

 

Nam Khuê đem mọi chuyện vào thời điểm đó kể cho Đông Họa nghe tất cả,  

 

Đông Họa là một người sống rất tình cảm, nghe những gì Nam Khuê đã trải qua trong những năm tháng kia, cô gần như đã khóc cạn nước mắt.  

 

Cô ôm chầm lấy Nam Khuê, so với Nam Khuê còn bày ra vẻ đau khổ hơn.  

 

"Nhỏ ngốc này, cô gặp phải nhiều chuyện như vậy, không chịu liên lạc với Lục tổng thì thôi, sao lại không chịu liên lạc với tôi chứ? Tuy rằng tôi không có nhiều tiền, cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, nhưng ít nhất tôi có thể giúp cô chăm sóc mấy đứa nhỏ, giúp cô vượt qua những tháng ngày cực khổ, khó khăn nhất."  

 

"Cô mới là đồ ngốc đấy. Vì tôi biết cô quá tốt bụng nên mới không nói cho cô biết. Nếu tôi nói với cô, nhất định cô sẽ đến giúp tôi. Cuộc sống của tôi lúc đó đã quá tồi tệ rồi, cho nên không muốn kéo cô xuống nước với tôi."  

 

"Cô có cuộc sống của riêng cô, tôi đâu thể nào ích kỷ làm liên lụy tới cô được."  

 

Đang nói giữa chừng, Nam Khuê liền nghĩ tới điều gì đó, cô khẽ nhướng mày: "Đúng rồi, cũng đã qua mấy năm, trước đây Họa Họa của chúng ta vẫn chưa biết yêu đương gì, cô đừng có nói với tôi là nhân lúc tôi không có ở đây đã nhanh chóng kết hôn, ngay cả con cũng đã có luôn rồi nha!?"  

 

"Oh, Khuê Khuê, cô đang nói cái gì vậy? Người ta ngay cả bạn trai còn không có nữa mà!"  

 

Khi nhắc đến chủ đề "bạn trai", Đông Họa ngay lập tức thể hiện sự e thẹn của một cô gái.  

 

"Thế thì đã có người mình thích chưa? Là một anh trai nhỏ hay là thịt tươi nhỏ nào? Họa Họa của chúng ta xinh đẹp thế này, lại còn ôn nhu và dễ thương đến vậy, nhất định sẽ tìm được một người bạn trai khôi ngô tuấn tú."  

 

Khi Nam Khuê nói ra điều này, Đông Họa liền im lặng một lúc.  

 

Vài luồng ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.  

 

Dù họ chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng cô biết rằng bản thân đã rung động mất rồi.  

 

Nhưng có lẽ do duyên số quá trớ trêu, suốt năm năm trời bọn họ chỉ gặp nhau có vài lần.  

 

Và quan trọng hơn cả, cái gọi là gặp gỡ nhau cũng chỉ có một mình cô nhớ.  

 

Anh ấy dường như đã quên đi mất, và hoàn toàn không nhớ gì đến cô cả.  

 

Kể từ đó, ba chữ "Chu Tiễn Nam" đã trở thành tuyệt mật đối với cô.  

 

Sau ngày làm việc đầu tiên, Nam Khuê đến phòng nghỉ thì nhận được một cuộc gọi video từ Vân Thư.  

 

“Chào mẹ!” Nam Khuê đặt điện thoại sang một bên và hét lên trong khi đang thay quần áo.  



"Mami, con là Niệm Khanh nè!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK