Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Con là phụ nữ mang thai, mẹ lại để cho con ngồi một mình cả đêm, tất cả là do mẹ.”  

 

Mẹ Chu rất cao minh, lời nói của bà, nhìn như từng câu từng chữ đang tự trách mình.  

 

Nhưng kỳ thật, mỗi một câu đều đang nói với Cố Mạc Hàn.  

 

Mỗi một câu, cũng đang âm thầm chỉ trích Cố Mạc Hàn.  

 

Cố Mạc Hàn là người hiểu chuyện, làm sao anh nghe mà không hiểu được chứ.  

 

“Bác gái, rất xin lỗi.” Anh bước lên, trịnh trọng nghiêm túc xin lỗi.  

 

Bà Chu không để ý tới anh, mọi ánh mắt đều đặt trên mặt Chu Hiểu Tịnh.  

 

“Bác gái, là cháu không chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh và con nhỏ, đây là thất trách của cháu.”  

 

“Vì đó là lỗi của cháu, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ thay đổi, sau này cháu sẽ làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu và một người cha trong tương lai, sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy.”  

 

Nghe nói như vậy, cuối cùng mẹ Chu cũng có chút phản ứng.  

 

Bà ấy xoay người: “Mạc Hàn, bác không muốn nói những câu thừa thãi, bác cũng chỉ có một yêu cầu, chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh và đứa nhỏ, chúng nó không thể xảy ra chuyện nào ập đến bất chợt được.”  

 

“Bác gái yên tâm, nếu cháu đã hứa hẹn, nhất định sẽ làm được.”  

 

“Ừ.”  

 

Lúc này, sắc trời đã sáng.  

 

Mẹ Chu đi chuẩn bị bữa sáng, Cố Mạc Hàn vẫn ở trong phòng cùng Chu Hiểu Tịnh.  

 

Phía bên kia.  

 

Nam Khuê vừa tỉnh lại, ngay cả mắt cũng không mở ra, cô đã mơ mơ màng màng hét lên một tiếng: “Chồng”  

 

Tuy nhiên, không ai trả lời cô.  

 

Trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt, cô vội vàng đưa tay sờ vị trí bên cạnh.  

 

Thế nhưng, bên cạnh đã sớm trống rỗng.  

 

Không chỉ như thế, ngay cả nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn là một khoảng trống lạnh lẽo.  

 

Làm sao lại như vậy?  

 

Ngày hôm qua tuy là cô có chút nóng, cả người cũng mơ mơ màng màng, như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm.  

 

Nhưng rõ ràng là cô nhớ, Kiến Thành đã tới.  

 

Hơn nữa anh còn nói cho cô biết, anh đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ ra cô và con rồi.  

 

Chẳng lẽ là trí nhớ của cô bị hỗn loạn?  

 

Bởi vì quá nhớ anh, cho nên xuất hiện ảo giác trong giấc ngủ, là do cô cứ mãi mơ mộng à?  

 

Nhưng không đúng, cô luôn cảm thấy những ký ức kia quá mức chân thật, ấn tượng cũng quá mức sâu sắc.  

 

Không giống như một giấc mơ.  

 

Không giống như giả tưởng.  

 

Vậy nên, chắc hẳn là sự thật.  

 

Kiến Thành đã khôi phục trí nhờ, thật sự quay lại bên cô rồi đúng không?  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK