Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có lẽ đã sớm lường trước được nên lúc cô đưa tay đè lên trái tim mới phát hiện không đau đớn như những gì mình tưởng tượng.  

 

Một lần, hai lần, ba lần, cô đều thua Phương Thanh Liên.  

 

Cô tưởng rằng cô có thể thắng một lần.  

 

Nhưng hóa ra kết quả là cô không thể thắng nổi một lần.  

 

Cô vẫn thua.  

 

Thua thất bại thảm hại, thua một cách ê chề.  

 

Gió thổi qua trên mặt đau như dao cắt.  

 

Tay Nam Khuê đã bị đông đến cứng đờ, cô mở WeChat ra, WeChat của Lục Kiến Thành hiện lên: "Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em."  

 

Nam Khuê tắt điện thoại, yên lặng cười.  

 

Anh muốn.  

 

Nhưng cô đã không muốn nữa rồi.  

 

Cô đã nói, một khi anh chọn Phương Thanh Liên thì cô sẽ không dây dưa nữa, cô cũng không muốn chen vào tình cảm của bọn họ.  

 

Thế giới này chính là như vậy, có một số chuyện khi đã lỡ rồi thì sẽ không thể bù đắp được nữa.  

 

Ôm lấy quần áo, Nam Khuê đi về phía trước.  

 

Hôm nay cô muốn về nhà, về nhà mình.  

 

Vừa đi được mấy bước điện thoại đã vang, là Lâm Niệm Sơ.  

 

"Alo, Niệm Niệm."  

 

"Người đi trên đường phía trước có phải cậu không, cậu đứng đó đừng đi đâu, tớ lập tức qua ngay." Lâm Niệm Sơ nói.  

 

"Được."  

 

Hai phút sau, xe của Lâm Niệm Sơ dừng bên cạnh Nam Khuê.  

 

Lúc Nam Khuê lên xe cả người đã lạnh đến mức run rẩy, người lạnh lẽo vô cùng, khuôn mặt nhỏ và tay đều đỏ bừng.  

 

"Không phải đã nói là chờ tớ rồi sao, sao lại tự mình ra ngoài rồi?" Lâm Niệm Sơ hỏi, đồng thời chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn.  

 

"Đi, chúng ta đến chăm sóc đóa sen trắng bé nhỏ Phương Thanh Liên kia."  

 

Nam Khuê lắc đầu: "Không cần."  

 

"Vì sao không cần?"  

 

"Vì Lục Kiến Thành đã đến đó, chúng ta đến cũng không còn ý nghĩa gì nữa."  

 

"Không được." Lâm Niệm Sơ lắc đầu: "Vậy thì chúng ta càng phải đi, không đi còn tưởng rằng cậu sợ tiện nhân đó đấy. Còn có Lục Kiến Thành nữa, tớ phải tính toán thật tốt với anh ta, thề son sắt nói bảo vệ cậu kết quả lại làm tổn thương cậu một lần nữa."  

 

"Cho dù có chia tay cũng là cậu không cần anh ta nữa, không đến lượt anh ta không cần cậu."  

 

Vừa dứt lời, cô ấy giẫm mạnh chân ga, lao nhanh trên đường.  

 

Hai người nhanh chóng đến bệnh viện.  

 

Lâm Niệm Sơ nắm tay Nam Khuê, hai người đi thang máy thẳng lên trên.  

 

Vừa đến cửa phòng bệnh đã thấy Phương Thanh Liên và Lục Kiến Thành.  

 

Phương Thanh Liên ở trên giường nên lập tức thấy được Nam Khuê.  

 

Lục Kiến Thành quay lưng về phía thang máy nên không phát hiện ra cô.  

 

Phương Thanh Liên nở nụ cười nham hiểm, cô ta ôm chặt lấy Lục Kiến Thành, sau đó nói: "Nam Khuê, sao cô lại đến đây?"  

 

 

 

Người Lục Kiến Thành cứng đờ.  

 

Anh kéo tay Phương Thanh Liên ra rồi xoay người lại đi thẳng đến chỗ Nam Khuê.  

 

Sau đó nắm tay Nam Khuê đi ra ngoài.  



"Anh thả tôi ra." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK