Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thế nhưng, tình yêu là như vậy, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.  

 

“Nếu tôi đoán không sai, người anh yêu bây giờ chính là vợ anh, không phải là Phương Thanh Liên.” Nói xong, Cố Thời Xuyên vỗ vai Lục Kiến Thành: “Cố gắng giữ lấy cô ấy, có những thứ khi mất đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa."  

 

"Ngàn vạn lần đừng như tôi ngày trước."  

 

“Cám ơn!” Lục Kiến Thành chân thành nói.  

 

Sau khi Cố Thời Xuyên rời đi, Lục Kiến Thành đi vào tắm rửa và nằm cạnh Nam Khuê.  

 

Đêm đó, anh gần như mất ngủ, anh cứ nghĩ mãi về lời mà Cố Thời Xuyên đã nói: “Người anh yêu bây giờ là vợ anh”.  

 

Người anh yêu là Nam Khuê?  

 

Anh đã yêu Nam Khuê rồi?  

 

Câu nói này vẫn luôn xoay vòng trong đầu anh.  

 

Anh suy nghĩ thật lâu, đột nhiên anh hiểu ra, đúng vậy, anh đã sớm yêu Nam Khuê rồi, chỉ là anh không nhận ra thôi.  

 

Chỉ cần thấy cô khóc, anh sẽ cảm thấy đau lòng, khó chịu, sẽ cảm thấy không nỡ.  

 

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống khi cô bỏ anh đi, anh đã thấy khó chịu.  

 

Thậm chí khi nhìn thấy cô và Chu Tiễn Nam ở bên nhau, đặc biệt là lúc có hành động ái muội, anh sẽ ghen ghét muốn nổi điên lên.  

 

Trước đây anh luôn nghĩ vì Nam Khuê là vợ của anh, là người của anh nên tuyệt đối không thể làm vậy.  

 

Cho nên anh luôn cảm thấy mình chỉ đang chiếm hữu người của mình thôi.  

 

Nhưng bây giờ, sau khi nghĩ kĩ lại, dường như có một cách hiểu khác.  

 

Bởi vì yêu, nên mới để ý;  

 

Bởi vì yêu nên mới đố kỵ;  

 

Bởi vì yêu nên mới không buông.  

 

Chỉ trách anh quá ngu ngốc.  

 

Anh thật ngốc, anh hiểu ra quá muộn, tỉnh ngộ cũng quá muộn.  

 

Mãi đến khi cô bị thương, bầm dập khắp người, mãi đến khi cô đệ đơn li hôn anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.  

 

Lục Kiến Thành đưa tay, đem bàn tay nhỏ bé của Nam Khuê đặt trong lòng bàn tay mình, lời nói tràn ngập áy náy và tự trách: "Khuê Khuê, là do anh ngu ngốc, anh hiểu ra quá muộn, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"  

 

"Có thể không?"  

 

"Có thể chứ?"  

 

Mặc dù anh biết rằng Nam Khuê đã ngủ say, cũng không nghe được những gì anh nói.  

 

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm.  

 

Anh hy vọng rằng cô sẽ cho anh một cơ hội nữa, lần này, anh nhất định sẽ trân trọng nó.  

 

Anh hy vọng khi tỉnh dậy, cô có thể quên đi mọi chuyện đã xảy ra trước đó, rồi cả hai trở lại như lúc mới kết hôn.  

 

Anh chắc chắn sẽ yêu cô gấp bội, chiều cô gấp bội.  

 

Nhưng có thể không?  

 

Liệu anh có còn cơ hội không?  

 

Sáng hôm sau, lúc Nam Khuê vừa mở mắt đã thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh mình.  

 

Anh đang ngủ say, khuôn mặt vẫn vô cùng đẹp trai, tuấn lãng, nhưng trên mặt lại xuất hiện vài sợi râu mới, nhưng mấy sợi râu này hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.  

 

Nam Khuê duỗi eo ngồi dậy, sau đó rời giường, thay một chiếc váy mới và đi xuống tầng.  

 

Có lẽ là hết bệnh rồi nên cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

 

Hơn nữa có ánh mặt trời chói chang, tâm trạng cô cũng tốt hơn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK