Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông chủ nhìn thấy cái ly còn chưa uống hết của cô, lập tức hiểu ra.  

 

Loại rượu này, tên giống như đồ uống, mùi vị cũng rất tuyệt, rất giống đồ uống, nhưng là rượu có tác dụng chậm.  

 

Cô gái này trông ngoan ngoãn, chắc là lần đầu đến đây, không hiểu mấy thứ này, nên đã gọi nhầm.  

 

Sau khi nghe giải thích, Nam Khuê nửa hiểu nửa không gật gật đầu.  

 

Sau đó cầm ly rượu, loạng choạng trở về chỗ ngồi khi nãy.  

 

Cô, càng ngày càng chóng mặt.  

 

Bây giờ cô đang có cảm giác đầu thì nặng nhưng chân tay lại nhẹ tênh.  

 

Từng cơn chóng mặt tấn công lấy cô.  

 

Nam Khuê gục đầu lên bàn, muốn đợi đến khi không còn chóng mặt nữa, ít nhất là có thể đứng vững rồi mới rời đi.  

 

Cô móc điện thoại ra, muốn tìm người để nói chuyện nhưng nhớ ra Niệm Niệm đang đóng phim, cô ấy cũng vì cô mà chậm trễ nhiều thứ rồi nên không muốn phiền cô ấy nữa.  

 

Hơn nữa Niệm Niệm cũng không ở đây, cô ấy ở cách cô như vậy, cô có gọi cũng vô dụng.  

 

Cô có hai người bạn cũng khá thân, một người ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu, người còn lại đang thực tập, mỗi ngày đều rất mệt nên cô cũng không muốn quấy rầy nữa.  

 

Ngón tay cô dừng lại ở cái tên "Kiến Thành", cô suy nghĩ một lúc lâu, rồi lặng lẽ lướt qua.  

 

Ban ngày anh đi dứt khoát như vậy.  

 

Bây giờ có lẽ anh đã ngồi trên máy bay đi tìm Phương Thanh Liên rồi cũng nên.  

 

Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào ba chữ "Chu Tiễn Nam ".  

 

Kể từ lần cuối hai người gặp nhau, cũng đã qua một thời gian khá dài rồi, không biết nhiệm vụ của anh ấy hoàn thành thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không?  

 

Nghĩ đến đây, Nam Khuê lập tức muốn hỏi một chút.  

 

Cô say đến mức muốn bấm máy để gửi tin nhắn nhưng tay cứ bấm loạn xạ.  

 

Cho nên cô chỉ đành gửi bằng tin nhắn thoại.  

 

"Chu Tiễn Nam, hi, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Nam Khuê."  

 

"Đã lâu không liên lạc với anh? Anh thế nào rồi? Có trở về thuận lợi không, tôi còn nợ anh một ly cà phê đấy!"  

 

"Đợi anh bình an trở về rồi, nhất định phải nói với tôi một tiếng đấy!"  

 

Bên kia, Chu Tiễn Nam vừa xuống máy bay, đang ngồi trên xe Đỗ Bằng tới đón.  

 

Đột nhiên, điện thoại kêu ting một tiếng, anh cứ nghĩ là mẹ hoặc chị gửi tin nhắn đến.  

 

Không ngờ mở ra lại thấy là của Nam Khuê.  

 

Nói không kích động là giả, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.  

 

Điều làm anh bất ngờ đó là, Nam Khuê vậy mà lại gửi tin nhắn thoại.  

 

Anh không nghĩ nhiều, lập tức mở ra nghe.  

 

Mặc dù chỉ là một lời chào, một lời thăm hỏi bình thường.  

 

Nhưng mà Chu Tiễn Nam nhanh chóng nghe thấy điều gì đó khác lạ, giọng của cô như đang say.  

 

Ở hàng ghế trước, Đỗ Bằng còn kích động hơn cả Chu Tiễn Nam: "Lão đại, đây là giọng của chị dâu sao."  

 

“Đừng nói bừa.” Chu Tiễn Nam lạnh lùng mắng.  

 

"Lão đại, anh cũng đừng ngại, theo em thấy, anh cũng nên lập gia đình đi, chỉ khi anh lấy vợ rồi thì bọn em mới có khả năng!"  

 

Chu Tiễn Nam cũng không để ý tới cậu ta, nhanh chóng bấm máy, gửi tin nhắn cho Nam Khuê: "Em đang ở đâu?"  

 

Nhìn dòng chữ trước mặt, Nam Khuê trợn tròn mắt.  

 

Cô không nghĩ tới Chu Tiễn Nam sẽ trả lời?  

 

Thực ra, trong khoảng thời gian này, cô cũng đã từng nhắn hỏi anh nhiệm vụ diễn ra như thế nào? Có nguy hiểm gì không?  

 

Tuy nhiên, đều không có hồi âm.  

 

Cô còn tưởng rằng anh đã quên cô.  



Vậy mà hôm nay anh lại trả lời lại? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK