Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vì nằm lên cánh tay nên vừa cử động đã thấy cánh tay nhức mỏi vô cùng.  

 

Lúc này ánh mắt cô nhìn về phía áo khoác trên người.  

 

Thấy Trần Tranh chỉ mặc áo trong, không mặc áo khoác đứng bên cạnh, cô vội vàng hốt hoảng đứng dậy.  

 

Nghe thấy tiếng động, Trần Tranh lập tức xoay người lại.  

 

"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?"  

 

"Cảm ơn áo của anh." Nam Khuê cuống quýt đưa áo khoác trên người mình cho anh.  

 

Biết cô hiểu lầm, Trần Tranh lập tức giải thích: "Thiếu phu nhân, đây không phải áo khoác của tôi, đây là áo khoác của thiếu gia."  

 

"Kiến Thành?" Nam Khuê kinh ngạc.  

 

Đồng thời cô chăm chú nhìn kĩ áo khoác trên người mình, lúc này cô mới phát hiện đây đúng là áo khoác của Kiến Thành.  

 

"Sao áo khoác của anh ấy lại ở đây?"  

 

"Tôi thấy cô ngủ say quá, sợ cô lạnh nên nói dì Chu mang đến rồi đắp cho cô."  

 

"Hóa ra là vậy, cảm ơn anh, Trần Tranh."  

 

Dứt lời, Nam Khuê yêu quý nâng chiếc áo khoác trên người lên.  

 

Sau đó cô mở ra rồi mặc vào.  

 

Vì là áo khoác dài nên khi Nam Khuê mặc vào đã đến mắt cá chân, áo khoác to dường như bọc cả cơ thể của cô lại.  

 

Bên ngoài mưa phùn vẫn rơi.  

 

Nam Khuê đột nhiên nhớ đến lúc tuyết rơi ngày trước.  

 

Khi đó anh mặc chiếc áo này, dịu dàng đứng trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, mở rộng vòng tay trao cho cô chiếc ôm ấm áp.  

 

Mà cô như con thỏ nhỏ, vui vẻ hoạt bát chạy vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.  

 

Nhưng hôm nay cảnh còn người mất.  

 

Tất cả sự tốt đẹp cũng không còn tồn tại.  

 

Thấy Nam Khuê đột nhiên đi vào trong làn mưa, Trần Tranh lập tức chạy đến che ô cho cô.  

 

 

 

"Thiếu phu nhân, cô sẽ cảm mất, cô còn đang mang thai!"  

 

Lời nhắc nhở của Trần Tranh khiến Nam Khuê tỉnh táo trở lại.  

 

Đúng vậy, nếu không cô thật sự muốn dầm mưa mà đi vào.  

 

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở!" Nam Khuê chua xót cười nói.  

 

"Đã muộn rồi, anh có thể đưa tôi vào không?"  

 

Trần Tranh lập tức che mưa cho Nam Khuê, đi cạnh cô vào sảnh.  

 

Trời vẫn mưa phùn, mưa vẫn rơi như cũ.  

 

Nhưng lúc Nam Khuê vào sảnh thì toàn thân đều khô ráo, ngay cả trên vai cũng không dính chút nước mưa nào.  

 

Mà nửa người Trần Tranh gần như ướt đẫm.  

 

"Quần áo anh đều ướt cả rồi, để tôi nói dì Chu lấy cho anh một chiếc khăn khô rồi mang quần áo anh đi sấy khô." Nam Khuê nói.  



"Cảm ơn thiếu phu nhân." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK