Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói ra cũng vô cùng dịu dàng: ”Kiến Thành, em vẫn luôn sợ thời gian trôi qua quá nhanh, sợ em sẽ già đi quá nhanh, nhưng bây giờ có anh em lại không sợ nữa.”

“Chỉ cần có thể cùng anh già đi thì tất cả đều là ngọt ngào và hạnh phúc.”

”Ông xã, em yêu anh, rất yêu rất yêu, còn yêu hơn cả lúc trước.”

Nam Khuê mạnh dạn tỏ tình, sau đó trực tiếp ôm lấy đầu Lục Kiến Thành, kéo người anh xuống.

Một giây sau, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mạnh dạn rơi lên môi anh.

Lần này là cô chủ động.

Cô không còn thẹn thùng, cũng không còn e sợ nữa.

Trái tim bị kích động, rung động mạnh mẽ như sóng lớn, một giây sau, Lục Kiến Thành đảo khách thành chủ, trực tiếp ôm cô vào giường trong phòng khác.

Đêm dịu dàng dập dờn.

Gió nhẹ cuốn rèm cửa lên, xinh đẹp mà mơ màng, che khuất đôi trai gái xinh đẹp như hoàng tử và công chúa đang yêu thương nhau.

Ánh trăng ngượng ngùng trốn sau đám mây, chỉ để lộ ra một nửa.

Nam Khuê dựa vào ngực Lục Kiến Thành, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.

“Mệt sao?” Anh cúi đầu xuống, thân mật hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

”Ừm.”

Nam Khuê chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

”Vậy anh ôm em đi ngủ sớm một chút.”

”Chờ một lúc, em tắm xong rồi ngủ.” Nam Khuê gắng gượng nói.

Kết quả mới dứt lời, cả người đã được anh bế lên.

”Em mệt thì ngủ đi, ông xã tắm cho em.” Anh nói.

Ít nhiều gì thì Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, cô đang định từ chối đã bị anh bế vào phòng tắm.

Nước ấm lập tức làm mỗi một lỗ chân lông cũng đều cảm thấy thoải mái, giống như tất cả mệt mỏi rã rời đều được xóa ta.

”Thật thoải mái.”

Nhẹ than một tiếng, Nam Khuê cũng không để ý quá nhiều nữa, do quá mệt mỏi nên cô trực tiếp nhắm mắt lại.

Lục Kiến Thành xoa bóp đầu cho cô một lúc, để cô ngâm bồn khoảng mười mấy phút rồi mới lau khô người bế cô vào giường.

Xuyên suốt quá trình Nam Khuê đều yên tâm ngủ say như trẻ con, cái gì cũng không biết.

Đắp kín chăn cho cô, Lục Kiến Thành đi sang phòng thông bên cạnh nhìn ba bạn nhỏ.

Tiểu Tinh Thần rất ngoan, ngủ cũng rất say, làn da trắng nõn mềm mại như thạch khiến người khác khó có thể không yêu thích.

Niệm Khanh và Tư Mặc lại khá nghịch, hai bé ở cái giường bên cạnh đã thay đổi không biết bao tư thế.

Tóm lại chính là: Chân của anh đặt trên mặt em thì chân của em đặt lên bụng anh.

Lục Kiến Thành nhìn cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi nghĩ lúc hai đứa nhỏ này ở trong bụng mẹ có phải cũng như thế này không.

Sau đó anh ngủ cạnh Tiểu Tinh Thần, Nam Khuê thì ngủ ở trên giường trước đó.

Nửa đêm Tiểu Tinh Thần tỉnh lại nhiều lần.

Bé hơi híp mắt, nhẹ nhàng hừ hừ.

Lục Kiến Thành không đành lòng đánh thức Nam KHuê, anh một mình vừa dỗ Tiểu Tinh Thần vừa pha sữa.

Tiểu Tinh Thần cũng rất ngoan, uống sữa xong đã nằm bên cạnh cha ngủ thiếp đi.

Một đêm này Nam Khuê ngủ rất thoải mái.

Khi tỉnh lại mới biết mình đang nằm trong vòng tay ấm áp.

Ánh mắt nhìn lên, khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Lục Kiến Thành, cô lập tức nở nụ cười hạnh phúc.

”Ông xã, buổi sáng tốt lành nha!”

Một tay Nam Khuê đỡ lấy khuôn mặt tinh xảo, mái tóc xõa dài, mắt cong cong nhìn anh.

Vừa mới tỉnh ngủ nên làn da cô trắng như tuyết, hai má hồng hồng, hoàn toàn không giống mẹ của ba đứa trẻ chút nào, ngược lại còn giống một thiếu nữ trẻ tuổi.

Lục Kiến Thành vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt chỉ hé ra một chút.

Anh duỗi tay ra, ôm Nam Khuê vào ngực lần nữa, thân mật ôm hôn.

Giọng nói trầm thấp nửa tỉnh nửa mê, không những dễ nghe mà còn vô cùng gợi cảm: ”Quá mệt, ngủ với anh thêm chút nữa.”

Nam Khuê không nhịn được cười mà nói anh: ”Hôm qua ai nói tinh lực tràn đầy không mệt mỏi?”

Lục Kiến Thành giữ chặt hai tay cô không cho cô làm loạn, sau đó nói: ”Hầu hạ vợ không mệt, ngược lại công chúa nhỏ mới giày vò anh quá sức.

”Tối qua con bé dậy mấy lần?” Nam Khuê hỏi.

”Ba hay bốn lần gì đó, anh quên rồi.”

Sau khi đã được trải nghiệm thực tế rồi mới biết chăm em bé vất vả đến mức nào.

Lần này Nam Khuê bị thiếu sữa, cho nên Tinh Thần căn bản đều uống sữa bột, thỉnh thoảng mới được uống một chút sữa mẹ.

Thấy mắt Lục Kiến Thành đã xuất hiện một vòng xanh đen, Nam Khuê cũng không có quấy rầy anh.

”Vậy em đi nhìn mấy đứa nhỏ, anh ở đây nghỉ ngơi một mình đi.”

Lục Kiến Thành trực tiếp xoay người đặt cô bên dưới, thái độ vô cùng mạnh mẽ, lời nói ra lại có chút nũng nịu.

”Không, anh muốn bà xã ngủ với anh.”

”Em còn muốn đi nhìn bọn nhỏ.”

”Không cần nhìn, cha mẹ đã mang mấy đứa đi rồi, cho nên bây giờ là thế giới hai người của chúng ta.”

Nói rồi anh ôm lấy eo Nam Khuê để cô ngủ cùng với mình.

Lúc đầu Nam Khuê không buồn ngủ, nhưng khi anh ôm cô, khi nghe tiếng tim đập của anh, cô lại cảm thấy buồn ngủ.

Lần này Lục Kiến Thành tỉnh dậy trước cô.

Nam Khuê vừa mở mắt đã thấy đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh.

”Bây giờ ôm bà xã đi ngủ cũng thành điều xa xỉ.” Lục Kiến Thành vô cùng bất mãn.

”Hai năm mà thôi, sau này anh còn thời gian cả đời mà.”

”Ừm, nghĩ vậy khiến anh cảm thấy cân bằng hơn nhiều.”

Nghĩ đến chuyện một mình anh ở lại với ông nội một lúc, Nam Khuê hỏi: ”Đúng rồi, hôm qua một mình anh ở lại với ông nội để nói gì vậy?”

”Em thử đoán đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK