Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng mà lúc anh ta vừa muốn đắp áo của mình lên người cô thì như lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng thu áo khoác lại.  

 

Anh ta đội mưa chạy thẳng vào sảnh lớn.  

 

Dì Chu nhìn thấy anh ta thì lập tức sốt ruột: "Thiếu phu nhân đâu? Sao cậu lại một mình quay về?"  

 

"Thiếu phu nhân ngủ thiếp đi mất, có áo khoác thiếu gia ở đây không? Tôi lấy một cái đắp cho thiếu phu nhân."  

 

"Có, cậu chờ một chút, tôi lập tức đi lấy."  

 

Dì Chu nhanh chóng mang áo xuống, bà ấy đưa một chiếc áo khoác dài cho Trần Tranh: "Mưa rơi dày, cậu đừng làm ướt, không khi đắp cho thiếu phu nhân sẽ khiến cô ấy lạnh."  

 

"Dì Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý."  

 

Trần Tranh miễn cưỡng che chắn rồi lập tức chạy đi.  

 

Nam Khuê vẫn còn nhắm mắt ngủ, gió nhẹ thổi, lúc Trần Tranh đi qua, mấy cánh hoa theo gió rơi xuống bên cạnh cô.  

 

Cánh hoa như cánh bướm, lượn nhẹ vài vòng rồi mới rơi xuống.  

 

Có mấy cánh hoa rơi trên ghế dài, có mấy cánh rơi xuống người cô, có mấy cánh hoa hồng rơi lên tóc cô.  

 

Cánh hoa đỏ đỏ rơi lên mái tóc đen dài càng khiến cô dịu dàng hơn.  

 

Giờ phút này, Nam Khuê như một tiên nữ dựa vào ghế ngủ.  

 

Mặc dù mang thai nhưng nhìn cô không mập lên chút nào, ngược lại càng có chút dịu dàng không thể tả rõ.  

 

Trần Tranh lập tức dừng bước, anh ta không khỏi ngây người nhìn.  

 

Thời gian như dừng lại, giây phút này, trái tim anh ta không theo điều khiển mà cứ như vậy loạn nhịp.  

 

Ngay cả việc anh ta cần làm bây giờ là gì anh ta cũng đều không nhớ rõ.  

 

Mãi đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Tranh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.  

 

Trần Tranh nâng chân đi qua, anh ta cúi người, cẩn thận từng li từng tí đắp áo trong tay lên người Nam Khuê.  

 

Cảm nhận được sự ấm áp, khuỷu tay Nam Khuê hơi động đậy, nhưng cô chỉ điều chỉnh tư thế nằm một chút rồi ngủ tiếp.  

 

Một lát sau gió dần thổi mạnh hơn.  

 

Mưa phùn lất phất bay.  

 

Thấy vậy, Trần Tranh lập tức đứng dậy lấy ô che mưa, anh ta đi sang một bên nghiêng dù che mưa, dáng người thẳng tắp đứng yên, dùng áo khoác của mình che tất cả mưa gió.  

 

Nam Khuê nằm ở góc khuất, vì có bức tường người này che chắn nên cô càng cảm thấy ấm hơn.  

 

Mưa cứ tí tách rơi.  

 

Trước kia Trần Tranh ghét nhất là trời mưa, vì không chỉ mặt đất bị ướt mà tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.  

 

Nhưng giờ phút này, khi nhìn người được mình che chở phía sau, anh ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt trở nên dịu dàng.  

 

Trận mưa này dường như càng rơi càng khiến người khác thích thú.  

 

Không khiến người ta chán ghét chút nào.  

 

Ánh mặt trời mông lung như sương như khói chiếu lên khuôn mặt của cô khiến cô càng trở nên mỹ lệ hơn, giống như một cảnh đẹp bước ra từ tranh vậy.  

 

Bức tranh này quả thật vô cùng đẹp.  

 

Trần Tranh không nhịn được mà cầm điện thoại lên chụp, sau đó xem bức ảnh như vật quý mà lưu vào album.  



Lúc Nam Khuê tỉnh lại, mưa đã nhỏ hơn nhiều. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK