Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Em đừng đẩy anh ra nữa, có được không?”  

 

Ánh mắt của anh dịu dàng như nước.  

 

Giọng nói của anh trầm thấp và vô cùng quyến rũ.  

 

Nam Khuê thừa nhận, cô đã đắm chìm vào trong đó một cách điên cuồng.  

 

Cô biết, mình không nên và cũng không thể.  

 

Nhưng giây phút này, cô vẫn muốn buông thả một lần.  

 

Chỉ vài phút thôi, hãy để cô là một người ích kỷ vậy!  

 

“Được.”  

 

Khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cô gật đầu.  

 

Sau đó, nhẹ nhàng ngước đôi mắt trong veo lên, dịu dàng như nước, nhìn Lục Kiến Thành một cách say mê đáp lời.  

 

Khoảnh khắc này, tất cả mọi câu trả lời, tất cả mọi nhớ nhung, tất cả mọi lưu luyến và thâm tình đều ở trong đôi mắt này.  

 

Không thể kiềm nén được nữa, Lục Kiến Thành nâng mặt cô lên, áp đôi môi nóng rực với sự kiềm chế và kích động của mình lên môi cô.  

 

 

 

Đôi môi càng ngày càng tiến gần.  

 

Còn hô hấp thì ngày càng khó khăn.  

 

Nam Khuê siết chặt hai tay, cô biết mình không nên làm như vậy.  

 

Thế nhưng, hai tay của cô tựa như rót chì vào, căn bản là không thể nhấc lên nổi, nên cô chẳng làm được bất kỳ động tác nào để từ chối anh.  

 

Cuối cùng, cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ tại đó.  

 

Nhìn đôi môi của anh đang đến gần mình từng chút một.  

 

Như muốn kề sát môi ngay lập tức.  

 

Tim của Nam Khuê bỗng nhiên phập phồng lo sợ, càng khẩn trương, thì trong lòng bàn tay của cô càng chảy mồ hôi.  

 

Ngay lúc môi sắp chạm vào, thì đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.  

 

“Thật ngại quá, Niệm Khanh tỉnh rồi, tôi phải đi xem nó đây.”  

 

Vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức chạy vào phòng ngủ mà chẳng dám chậm trễ dù chỉ một giây.  

 

Vì kéo rèm cửa lại ngủ trong phòng, nên ánh sáng trong phòng khá tối.  

 

Tư Mặc đang ngồi trên chiếc giường rộng rãi ôm em trai nhỏ của mình trong vòng tay, cậu nhẹ nhàng dỗ dành Niệm Khanh với vẻ mặt nghiêm túc.  

 

“Em trai ngoan nào, đừng khóc nữa mà, em đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, mẹ không có bỏ em đi đâu.”  

 

“Em biết không? Anh lợi hại lắm đó nha, anh đã đưa ba trở về rồi đấy, bây giờ ba đang nói chuyện với mẹ, đợi đến khi họ hòa thuận với nhau thì chúng ta sẽ có ba rồi.”  

 

“Sau này chẳng có ai sẽ chê cười chúng ta nữa, vì ba cũng có thể dẫn chúng ta chơi trò chơi, đi dạo trung tâm mua sắm, mua người máy biến hình cho chúng ta, còn đón chúng ta đi học nữa, đến lúc đó anh sẽ cho tất cả mọi người biết là chúng ta cũng có ba, chúng ta không phải là con hoang nữa.”  

 

Nghe được những lời này, người bạn nhỏ Nam Niệm Khanh vừa mới khóc vừa thở hổn hển lập tức bình tĩnh trở lại.  



Nhưng cậu bé vẫn chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn anh trai của mình với vẻ mặt không tin tưởng cho lắm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK