Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Cơ thể đã yếu như vậy rồi sao em đi làm được?" Lục Kiến Thành có chút tức giận.  

 

Anh cũng không biết vì sao mình tức giận, là tức giận vì cô không chăm sóc tốt cho bản thân, không biết quý trọng sức khỏe của mình sao?  

 

Hay tức giận do cả ngày hôm nay cô không để ý đến anh, không quan tâm anh như hàng ngày?  

 

"Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi xin nghỉ cho em."  

 

Lục Kiến Thành nói rồi cầm điện thoại Nam Khuê đi gọi điện.  

 

Nam Khuê không đồng ý, cô bước đến lấy lại điện thoại của mình rồi tức giận nói: "Lục Kiến Thành, công việc của em, em nói làm được là làm được, anh dựa vào đâu mà muốn quyết định thay em?"  

 

"Em nói rồi, em không cần xin nghỉ, em muốn đi làm."  

 

Nam Khuê đưa tay lấy di động, Lục Kiến Thành đột nhiên nâng di động cô lên cao, Nam Khuê căn bản không với được độ cao đó.  

 

"Khuê Khuê, em sao vậy? Sao lại không muốn xin nghỉ?"  

 

"Không vì sao cả, chỉ là không muốn chậm trễ công việc mà thôi." Nam Khuê trả lời.  

 

"Nhưng bây giờ sức khỏe của em không thích hợp để đi làm, nhất định phải xin nghỉ."  

 

"Nhưng em nói em làm được, Lục Kiến Thành, anh trả điện thoại đây cho em." Lần đầu tiên Nam Khuê không nhịn được mà to tiếng với anh.  

 

Sau khi lấy lại điện thoại, cô tỉnh táo nhìn Lục Kiến Thành.  

 

Lục Kiến Thành cũng hoàn toàn bị chọc giận.  

 

"Được, là anh xen vào việc của người khác."  

 

"Ban ngày anh bận rộn công việc, buổi tối về còn chăm sóc em cả tối, mọi chuyện dều làm theo ý em, mọi việc anh làm là muốn chăm sóc, bảo vệ em, sợ em bệnh, sợ cơ thể em khó chịu, kết quả là do anh sai sao?" Anh cười lạnh.  

 

Nam Khuê quay lưng lại, cô không muốn nhìn anh, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà bật khóc.  

 

Nhưng cô không muốn anh thấy mình khóc chút nào.  

 

Cô phải kiên cường, nhất định phải kiên cường.  

 

Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, một lúc lâu sau, Nam Khuê nói: "Lục Kiến Thành, thật ra anh nói đúng, em quá khó hầu hạ, em như thế này rất giống những người phụ nữ cố tình gây sự, em căn bản không xứng với anh."  

 

"Em không đủ khéo léo hiểu chuyện, cũng không đủ trưởng thành, em mà anh thích là người ngoan ngoãn, không biết cáu giận, luôn chịu đựng."  

 

"Nhưng thật ra đó không phải là em, em cũng biết nổi giận, em ích kỷ, xấu tính, hay ghen tị, em không ngoan ngoãn, em cũng không đáng yêu, anh nhìn đi, thật ra chúng ta không xứng với nhau chút nào."  

 

Cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, Nam Khuê gắng gồng xoay người lại.  

 

Sau đó cô nhìn anh, chậm rãi nói: "Lục Kiến Thành, em nghĩ kĩ rồi."  

 

"Chúng ta chia tay đi!"  

 

 

 

Lục Kiến Thành vốn đang cố ý chọc giận cô, anh cũng không giận cô.  

 

Anh nghĩ rằng Nam Khuê chỉ tức giận một chút, chờ cô nguôi giận rồi, anh dỗ dành thì hai người sẽ như cũ.  

 

Nhưng anh không ngờ rằng cô lại có suy nghĩ như vậy.  

 

Chia tay?  

 

Vậy mà cô lại muốn chia tay.  

 

Lúc đầu là ai nói rất thích anh, là ai nói yêu thầm anh mười năm, là ai nói rất yêu rất yêu anh?  

 

Bây giờ mới được mấy ngày mà cô đã mệt mỏi, đã chán ghét rồi sao?  

 

Anh thừa nhận, anh hoảng hốt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK