Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có quỷ mới biết hôm nay anh chủ động đề nghị ra ngoài đi dạo, là vì muốn gặp cô.  

 

Anh nhớ, cô rất thích đi dạo.  

 

Nhất là ăn cơm tối xong, khi mặt trời cũng lặn, cô luôn thích đi chân trần, nhẹ nhàng giẫm lên bãi cát mềm mịn trên bãi biển.  

 

Nụ cười trên mặt giống như một cô bé ngây thơ.  

 

Cho nên, anh mới nhắm mắt để có thể nhớ lại, hơn nữa còn nhớ sâu sắc.  

 

Nhưng khiến anh thất vọng là, cô không đến.  

 

Anh tìm quanh, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô xuất hiện trên bãi biển này.  

 

Anh điên thật rồi.  

 

Lần này đi ra ngoài cũng chỉ là để tìm cô.  

 

Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trước mặt, chiều cao tương đương, quan trọng hơn là, anh biết chiếc váy hoa trên người ấy.  

 

Chiều cao, dáng người, quần áo, tất cả đều trùng khớp, quả thật giống hệt nhau.  

 

Cô ấy đến rồi.  

 

Khoảnh khắc đó, Cố Mạc Hàn có thể nghe rõ tiếng tim đập như trống bỏi của mình.  

 

Xúc động và mãnh liệt.  

 

Anh không thể nhịn được nữa, cất bước điên cuồng chạy đến.  

 

“Nam Khuê...”  

 

Anh mở miệng, kêu lên đầy kích động với giọng nói run rẩy.  

 

Đồng thời mong chờ khoảnh khắc cô quay người lại.  

 

“Anh gọi ai? Tôi không phải Nam Khuê!”  

 

Tuy nhiên, khi người trước mặt quay lại nhìn anh, mở miệng nói chuyện với giọng điệu xa lạ, thì Cố Mạc Hàn có cảm giác suy sụp và thất bại vô cùng.  

 

Trong khoảnh khắc đó, anh nói rằng tất cả hy vọng đều đã mất.  

 

Không phải cô ấy.  

 

Giống cô ấy, nhưng lại không phải cô ấy.  

 

Anh thật sự đã nhận nhầm rồi.  

 

Lúc trở về, Cố Mạc Hàn gần như hồn bay phách lạc, tâm trạng cũng xuống dốc cực độ.  

 

Nhưng mà nửa đường, anh không ngờ mình sẽ gặp Trần Tranh.  

 

Trong tay anh ta đang xách một cái túi, bởi vì trong suốt, mà lúc này hai người đang đứng dưới đèn đường, ánh đèn rất sáng, cho nên vừa nhìn anh có thể nhìn thấy mấy hộp thuốc lớn nhỏ trong túi.  

 

“Cô ấy sao...”  

 

Trái tim Cố Mạc Hàn đột nhiên treo lên, giọng nói lo lắng đã thoát ra.  

 

Tuy nhiên, Trần Tranh giống như không nghe thấy, đi lướt qua anh.  

 

Trái tim Cố Mạc Hàn, càng thêm thấp thỏm.  

 

Tắm rửa xong, rất lâu anh cũng thể ngủ được.  

 

Đứng ở trong sân hút không biết bao nhiêu điếu thuốc, cuối cùng trong lòng vẫn không thể chống lại được cửa ải trong lòng.  

 

Dập thuốc, kéo cửa ra, anh lái xe máy phóng nhanh ra ngoài.  

 

Chưa đầy mười phút, anh dừng xe máy và gõ cánh cửa trước mặt.  

 

 

 

Nhưng Cố Mạc Hàn ngày càng lo lắng hơn, cánh cửa trước mặt anh vẫn đóng chặt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK