Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh chỉ muốn cô được hạnh phúc.  

 

Có thể là do vừa khóc vừa phát tiết một trận nên Nam Khuê đã cảm thấy khá hơn một chút.  

 

Đông Họa cũng nắm lấy tay cô: "Khuê Khuê, bờ biển gió lớn quá, cậu đang mang thai, sức khỏe vẫn còn khá kém, chúng ta về trước đi."  

 

Nghĩ đến đứa con trong bụng mình, ánh mắt Nam Khuê liền dịu đi rất nhiều.  

 

Cô gật đầu, khàn giọng nói: "Được rồi!"  

 

Lúc biết sự việc này, Lâm Tiêu và Chu Tiễn Nam đã nhanh chóng thuê một căn nhà gần đây.  

 

Bởi vì họ biết rằng chỉ cần Lục Kiến Thành vẫn còn ở đây, theo tính cách của Nam Khuê, cô nhất định cũng sẽ ở lại để được ở cùng anh ấy và sẽ không chịu rời đi nếu không có anh ấy.  

 

Thế là bọn họ liền gấp rút chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.  

 

Khi họ đến căn nhà cho thuê, Đông Họa và Nam Khuê cùng ở chung một phòng.  

 

Sau đó Đông Họa chọn một chiếc áo khoác ấm cho Nam Khuê mặc.  

 

"Hôm nay cậu đã chạy loanh quanh cả ngày rồi, còn ngồi cả máy bay và ô tô nữa, cậu nên nghỉ ngơi trước đi. Hai người kia đang nấu ăn, nhưng mình thấy họ nấu không được ngon lắm. Mình đi giúp họ đây."  

 

“Được rồi.” Nam Khuê gật đầu.  

 

Nằm trên giường, rõ ràng cô rất buồn ngủ và mệt mỏi.  

 

Nhưng cô lại không muốn ngủ chút nào.  

 

Cho dù đã cố gắng nhắm mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ nổi.  

 

Có thể nói, chỉ cần cô nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên dung mạo và giọng nói của Kiến Thành, nhất là khi anh đứng trước mặt cô và nói mình tên là "Cố Mạc Hàn", nói rằng mình đã có vị hôn thê, còn nắm rất chặt bàn tay của người phụ nữ kia.  

 

Hình ảnh đó, cứ hiện đi hiện lại trong tâm trí cô.  

 

Khoảng một giờ sau, Đông Họa và hai người kia đã làm cơm xong liền gọi Nam Khuê xuống ăn cơm.  

 

"Họa Họa, thực xin lỗi, mình biết cậu đã vì mình mà bận rộn rất nhiều, nhưng hiện tại mình thật sự không có cảm giác ngon miệng, hoàn toàn không muốn ăn uống gì cả."  

 

Đông Họa lo lắng nhìn cô: "Nhưng hôm nay cậu còn chưa ăn miếng cơm nào. Em bé trong bụng bây giờ đã lớn, cần phải có nhiều dinh dưỡng hơn. Câu nên cố gắng ăn một chút nhé."  

 

“Được rồi, mình hiểu rồi.” Nam Khuê gật đầu.  

 

Cô cùng Đông Họa đi xuống, trên bàn đã bày sẵn một bàn ăn phong phú.  

 

Nhưng vừa mới cắn một miếng, Nam Khuê đã nôn mửa rất dữ dội.  

 

Sau khi nôn xong, cô gần như ngã quỵ, bụng lại càng trống rỗng, không còn chút thức ăn nào trong đó cả.  

 

Nam Khuê vừa nôn xong thì đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa.  

 

 

 

“Tôi đi mở cửa.” Lâm Tiêu nói.  

 

Vừa mở cửa liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đúng vậy, người đến chính là Chu Hiểu Tinh.  

 

"Tôi đang tìm một người phụ nữ. Hình như tên là Nam Khuê." Chu Hiểu Tinh nói.  

 

Lâm Tiêu vốn là muốn từ chối, dù sao trời cũng đã khuya rồi, thân thể của thiếu phu nhân vốn đã không khỏe, cậu không muốn người phụ nữ này quấy rầy đến thiếu phu nhân.  

 

Nhưng thanh âm của Nam Khuê đã truyền từ trong phòng ra: “Lâm Tiêu, là ai vậy!”  

 

Khi hỏi câu này, trong giọng nói của Nam Khuê còn có một tia chờ mong.  



Cô luôn là người cất giấu suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có những người thân thiết với cô mới có thể hiểu được cô mà thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK