Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Chính vì điên rồi, cho nên mới không khống chế được mà đến tìm cô."  

 

"Chính vì điên rồi, cho nên khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô, tôi ghen muốn chết, ghen tị muốn chết."  

 

"Nam Khuê, cô thật sự là người không tim không phổi, rõ ràng là cô trêu chọc tôi trước, là cô từng bước làm phiền tôi, từng bước tiếp cận tôi, chiếm được trái tim tôi rồi, lúc tôi động lòng rồi, cô lại nói đi là đi, còn xoay người một cái đã nói muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông khác."  

 

Nam Khuê quả thực không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.  

 

Cô mở to hai mắt, nếu không phải tai mình nghe thấy, hầu như cô không thể tin được mình nghe thấy.  

 

Chính miệng anh nói, anh đã động lòng rồi.  

 

Cho nên, cô đã thành công?  

 

"Vậy tôi hỏi anh, người chăm sóc tôi tối hôm đó rốt cuộc có phải là anh không?"  

 

"Ngoài tôi ra, còn có thể là ai chứ?"  

 

Lúc này, rốt cuộc Cố Mạc Hàn cũng trả lời.  

 

Nam Khuê nhịn không được nữa, cô đi lên, ôm lấy Cố Mạc Hàn.  

 

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, giọng cô run run giọng, vô cùng kích động.  

 

"Cố Mạc Hàn, anh thừa nhận đi, anh thích em đúng không?"  

 

"Anh căn bản không thích Chu Hiểu Tinh, giữa anh và cô ấy vốn không có tình cảm, chỉ là   

 

bị thân phận giả dối trói buộc mà thôi."  

 

"Anh biết gì không? Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta đừng lãng phí thêm nữa, hủy bỏ hôn ước của hai người rồi trở về cùng em, được không?”  

 

Dứt lời, cô nâng mặt Cố Mạc Hàn lên.  

 

Nhẹ nhàng, trân trọng hôn lên.  

 

Lúc này, là Nam Khuê chủ động.  

 

Đôi môi của cô rất mềm mại.  

 

Trong đầu Cố Mạc Hàn lại xuất hiện loại cảm giác quen thuộc này, thật giống như anh đã hôn cô trăm ngàn lần.  

 

Tất cả mọi thứ, thuần thục, tự nhiên như vậy.  

 

"Cho tôi thời gian, được chứ?"  

 

Lúc tách ra, Cố Mạc Hàn nâng mặt Nam Khuê lên, giọng nói nhẹ nhàng.  

 

Lúc Nam Khuê đi vào, Chu Tiễn Nam một bộ đồ màu xanh ngọc đang đứng trong sân.  

 

Nhìn thấy cô đi vào, khóe miệng anh ấy nhếch lên ý cười: "Nếu hai người đã giải quyết cong hiểu lầm, thì tôi đã yên tâm rồi.”  

 

Nam Khuê có chút xấu hổ nhìn về phía anh ấy: "Thật ngại quá, anh Chu, lúc nãy có nói một vài câu liên quan đến anh, hy vọng anh không để ở trong lòng.”  

 

Chu Tiễn Nam cũng không ngại.  

 

Cười nói: "Không sao đâu, tôi mà lại có lòng dạ hẹp hòi từ khi nào chứ.”  

 

"Anh Chu, anh thật sự quá lợi hại, anh làm sao biết trong lòng anh ấy có tôi, trước đây tôi đã hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không thừa nhận."  

 

"Đồ ngốc, đàn ông có đôi khi cũng giống như trẻ con vậy, ghen tuông vào sẽ trở nên đặc biệt ấu trĩ, thậm chí sẽ vô duyên vô cớ tức giận, nổi giận, còn có thể cố ý không để ý tới em. Mỗi một cái trong này, Cố Mạc Hàn lúc nãy đều có hết.”  



"Hơn nữa lúc nãy chúng ta làm vài động tác thân mật, chỉ cần trong lòng anh ta có em, thì nhất định sẽ nhịn không được." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK