Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 ''Họ cũng sẽ rất yêu rất yêu các con, giống như mẹ yêu cha vậy.''  

 

Hai người bạn nhỏ lại bắt đầu vui vẻ, không còn buồn bã.  

 

Nhưng vẫn có chút ghen tị.  

 

Buổi tối Nam Khuê ăn cùng với Niệm Khanh và Tư Mặc.  

 

Thật ra Nam Khuê ăn cũng không quá ngon miệng.  

 

Sau khi vừa mới xuất hiện, một lúc sau Lục Kiến Thành lại biến mất không thấy tăm hơi, cũng không biết anh chạy đi đâu.  

 

Nhưng cô cũng không muốn mặt dày hỏi hai đứa nhỏ.  

 

Cho nên Nam Khuê cứ như vậy buồn bã ăn cơm.  

 

Chưa ăn được mấy miếng, Nam Khuê đã lên tầng.  

 

Cô vừa tắm rửa thay đồ ngủ xong thì đột nhiên ai đó gõ cửa phòng ngủ.  

 

Nam Khuê vừa mở cửa đã thấy người làm đẩy từng dãy quần áo vào.  

 

Những bộ quần áo kia đều là sản phẩm của mùa mới, rực rỡ sắc màu, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.  

 

Không thể không nói, quả thật rất đẹp.  

 

"Mấy người đang làm gì vậy?" Nam Khuê hỏi.  

 

Người hầu trả lời: "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói những bộ trang phục này đều do tự tay ngài ấy chọn, cô mặc vào nhất định rất đẹp."  

 

Nam Khuê tức giận không nhẹ: "Đều mang hết ra, nói cho anh ấy biết, tôi không thích bộ nào hết."  

 

Mười phút sau.  

 

Người hầu lại mang vào một đống vàng bạc châu báu, còn có rất nhiều trang sức bằng ngọc cũng như trân châu.  

 

Nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua: "Đều mang hết đi, nói cho anh ấy biết, tôi không cần."  

 

Chưa đến mười phút.  

 

Người hầu bưng từng món ăn ngon một mang đến trước mặt Nam Khuê.  

 

Mỗi món đều tỏa hương thơm ngào ngạt, mùi vị màu sắc đều có đủ, vô cùng mê người.  

 

Nhưng Nam Khuê vẫn bình tĩnh như cũ: "Đều mang hết ra đi, nói cho anh ấy biết, đừng đưa bất kì thứ gì đến nữa."  

 

Phòng khách tầng một, Lục Kiến Thành với vẻ mặt thất bại ngồi trên ghế sopha.  

 

Tiểu Niệm Khanh đi qua ngồi cạnh anh, cũng ôm khuôn mặt nhỏ mà thở dài.  

 

Một lúc sau, Tiểu Tư Niệm cũng đi qua ngồi cạnh anh, cũng ôm lấy khuôn mặt nhỏ mà thở dài.  

 

"Haiz."  

 

"Haiz."  

 

Hai đứa nhỏ một trước một sau thở dài, vô cùng lo lắng nhìn Lục Kiến Thành.  

 

Sau đó vẻ mặt "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" mà nói: ''Cha, cha đã làm những gì rồi?''  

 

''Cha mua quần áo, rất nhiều quần áo, nhưng mẹ các con không thích."  

 

Lục Tư Mặc: ''Bây giờ bụng mẹ đã lớn, mẹ cảm thấy mình mặc quần áo không còn đẹp nữa, rất không tự tin, vậy mà cha lại tặng quần áo.''  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK